Ừ, thì xót chứ, một năm vậy mà trôi qua nhanh quá. Bao nhiêu thứ lo toan vất vả, bao nước mắt nụ cười đã trôi chẳng thể nói nên lời. Và tháng Chạp vì thế vẫn đến như đã hẹn.
Lãng đãng không gian tháng Chạp. Ảnh: XUÂN THÂN
Những gương mặt bắt đầu biết ngóng chờ, thấp thỏm nỗi lo ngày cuối năm cuối tháng. Tàu xe, máy bay đã bán sắp hết đợt vé tết rồi, nhưng những đứa con xa nhà làm ăn vẫn chưa dám hẹn trước ngày về.
Dẫu biết rằng thời buổi hiện đại có thể kết nối một cuộc gặp bằng một chiếc điện thoại thông minh, nhưng mà có gọi bao nhiêu lần vẫn không đủ.
Biết vậy nên người nhà không dám giục giã, chỉ chờ đợi bằng cách gieo thêm một khoảng rau để người về có thêm luống rau ăn tết, chăm thêm vài con gà choai choai cho nó nhanh trổ mã, thu vén trong nhà ngoài ngõ cho thêm phần tất bật để đỡ bận lòng mà nhắc người đi xa chuyện về nhà ăn tết.
Đám trẻ con ồn ào chẳng thèm lo nghĩ, chúng bắt đầu mơ về những ngày nghỉ tết, mơ về ngày cha mẹ sẽ ba lô lớn, ba lô nhỏ xuất hiện trước cổng nhà, trong cái ba lô sẽ chất đầy quần áo và quà tết. Nhà sẽ rộn ràng, nào là dọn dẹp, nào là vôi ve, sắm sửa, chỉ cần có người về thôi là cả nhà bừng lên sức sống.
Thế nên cuộc gọi điện thoại nào lũ trẻ cũng lau nhau hỏi khi nào cha mẹ về, mặc những câu nói lảng, mặc những tiếng la rầy cho qua chuyện, lũ trẻ vẫn hỏi, bởi chúng biết, tết là dịp để cả nhà bên nhau.
Tháng Chạp so vai bên hè, mùa xuân còn chưa đến, những lộc biếc vẫn ngủ yên bên trong lớp vỏ xù xì, người lớn đã nhặt xong những chiếc lá mai cuối cùng.
Mặc cho cây trơ trọi, người lớn lo vun đám lá vào một góc nhỏ sau vườn, dọn những tùm hum năm cũ vào chung rồi châm một mồi lửa, khói nặng nề đùn ra từng đụn xám nặng nề, mùi lá già ẩm ướt còn vương nhựa ngai ngái, tiếng ho sặc vang lên một đỗi, đôi mắt người già khẽ nheo lại rồi đỏ lên vì khói, vì cơn ho, hay vì nỗi gì không nói được.
Lũ trẻ nhảy nhót bên hông đống lá, đòi cưỡi mây bay lên trời như Tôn Ngộ Không. Bay lên đâu chả thấy, chỉ thấy chúng hứng trọn mùi khói cay nồng mà cười sằng sặc.
Khói tháng Chạp không mong manh từng sợi, mà kết thành từng cụm, từng cụm, là đã nặng nề như lưu luyến, rồi dần dà theo đống lá ngày càng được hong khô mà bén ngút lên, lan vào trời chiều mùi nhung nhớ.
Lòng người cũng như khói chiều hôm ấy, thảng thốt mong chờ, bồi hồi thương nhớ, nặng lòng đấy nhưng chẳng thể cất nên lời, đành tiêu tán theo đám lá cuối mùa của năm cũ, tiễn biệt những xa xôi cách trở, những dịch giã ốm đau, để rồi sẽ như đám chồi non lộc biếc kia bừng lên đón ngày đầu năm rạng rỡ...
KIM SƠN
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn