Minh họa: PV
Hình như trời đã vào xuân.
Nhanh quá! Anh nói với vợ sao mà thời gian trôi qua nhanh, đến độ anh chưa kịp làm được gì cho chị, cho con, thì tết đã đến ngoài sân nhà, báo hiệu bằng cơn gió se se thổi từ ngoài ruộng xa vào, bằng những tơ hồng giăng đầy lối vào nhà và những sớm đầy sương khiến chị vợ phải xoa xoa hai bàn tay vào nhau rồi áp lên mặt đứa con gái má đỏ môi hồng nay đã bảy mùa xuân trẻ...
Chị cười hiền, nụ cười mà ngày nào anh gặp ở đầu cái chợ còm nằm bên cạnh một dòng sông nước từ trong rừng ngập mặn chảy ra đỏ bầm, dưới bóng đám tràm lòa xòa, bầy ong rút mật hoa bay đi để lại hương thơm nức mũi.
- Chỉ cần có mình bên cạnh mẹ con em, vậy đã đủ rồi!
Anh đưa bàn tay chai sần của mình lên sờ nhẹ gò má chị. Làn da ấy, mới hôm nào còn trắng hồng, mềm mịn, vậy mà giờ đây đã sạm nắng, khô ráp. Cái nhựa sống của tuổi thanh xuân dường như đã bị rút cạn bởi cuộc mưu sinh và những toan lo cho cuộc sống gia đình.
- Nhìn em vất vả, anh thương quá!
Chị ngả đầu vào vai chồng. Bờ vai rắn chắc, bờ vai yên bình, nơi duy nhất mà chị cảm thấy vững chãi kể từ khi chấp nhận theo người đàn ông về tận rừng tràm xa xôi, giữa bốn bề thăm thẳm. Khoảnh khắc tựa vào vai anh, tự dưng chị muốn bật khóc. Chị phải kìm nén lại nước mắt, bởi chị không muốn nó rơi trong thời khắc này, khi mùa xuân đang xập xòa trên ngọn dừa dưới bờ sông phẳng lặng...
*
Cây mai trước sân nhà đã bắt đầu bung ra những cánh đầu tiên, ít thôi nhưng lại là tín hiệu gọi mùa xuân về trong nắng vàng mơn mởn.
Ở nơi này, vui nhất lúc mùa xuân và buồn nhất là những ngày mưa dầm dề, nước sông dâng lên xăm xắp sàn nhà. Bởi vậy nên ai cũng mong mùa xuân đến, mong nhất là bé Mai. Tết - với mấy đứa trẻ chỉ đơn giản là được sắm áo quần mới xúng xính cùng bạn bè, được ăn bánh mứt thơm ngon mà ngày thường đó chỉ là giấc mơ xa xỉ...
Một buổi sớm thức giấc, bé Mai mở cửa nhìn ra sân. Cơn gió nấp đâu sẵn ngoài cánh cửa, chực chờ con bé mở bung cửa ra là mang theo hương xuân ngan ngát vào nhà, ướp thơm từng thớ gỗ, từng nuột lạt trên mái nhà, khiến cho căn nhà cũng nồng nàn mùi xuân thì. Nhìn ra sân, in vào mắt bé Mai là hình ảnh những đóa mai vàng rực rỡ, rung rinh trong nắng gió những ngày cuối năm cũ - đầu năm mới. Con bé nhảy dựng lên, vỗ tay, réo gọi:
- Ba ơi, ba! Cây mai nhà mình nở rồi.
Chị đút vội khúc củi vào bếp lò đương đượm, chạy ra. Anh từ ngoài bờ ruộng vào chỉ để chứng kiến những bông hoa đầu tiên trên cây mai mà anh yêu quý. Anh trồng cây mai này từ hồi chưa đón chị về làm vợ.
Cây mai đã chứng kiến những giai đoạn quan trọng trong cuộc đời anh. Ngày anh dắt chị từ bến sông lên nhà, chị mặc áo dài trắng, đầu cài hoa mướp vàng cho giống cô dâu chứ chẳng có họ hàng đưa đón, đàng gái không ai, đàng trai chỉ vỏn vẹn đôi ba người trong xóm thương anh mà có mặt để đôi trẻ đỡ tủi thân.
Ngày vợ sinh đứa con đầu lòng, con gái, khuôn mặt mang nét đẹp dịu dàng, phúc hậu, thấy thương. Cây mai bung nở những chùm hoa rực rỡ dù không phải tết. Chị đặt tên con là Mai.
Bé Mai cứ lớn dần, lớn cùng cây mai trước sân nhà. Anh quý cây mai nên học lỏm kỹ thuật uốn cành. Qua bàn tay anh, thân mai to cuộn xoắn như thân rồng, cành khỏe khoắn tỏa đều, rễ xù xì đóng sâu xuống lòng đất như móng rồng, năm nào mai cũng thưởng cho sự chăm sóc ân cần của vợ chồng anh một đợt hoa rực rỡ cả sân nhà. Ai đi ngang qua cũng tấm tắc khen anh có cây mai dáng đẹp, hoa to, đem bán đi thì xây được nhà, sắm được vàng chứ không phải ít.
Anh đưa ngón tay chạm vào cánh hoa, cảm giác mềm mịn đi từ đầu ngón tay anh rồi dẫn lên đến tận xương sống. Hoa mềm như da chị. Chỉ nở mấy bông thôi mà hương hoa ngan ngát cả một vùng sân rộng, lan tận vào nhà. Còn vợ anh, đôi mắt ngập tràn hạnh phúc.
*
- Có lẽ anh phải bán cây mai đi thôi, mình ạ!
Anh nói vậy. Nghe tới đó, chị bỗng khựng lại, nhìn anh đăm đăm.
Nghe tin ba bán cây mai, bé Mai cũng sững sờ nhìn mẹ. Xuân vẫn đang dịu dàng từ phía cánh đồng đi vào sân nhà, trong gió có hương thơm của vụ lúa còn vương lại trên đồng, mùi của sông nước phù sa và của đất đai nảy nở... Trong lòng con bé dâng lên một nỗi thương cây mai, nó chưa kịp nở đầy hoa để cảm ơn gia chủ đã tận tụy chăm sóc, bắt sâu, vun phân tưới nước, uốn từng cành cây xoắn xuýt ai thấy cũng trầm trồ, đã sắp sửa rời khỏi mảnh đất cội nguồn, nơi mà nó từng bám trụ để sống quãng đời thật đẹp.
Di di bàn tay trên thân cây mai, anh thầm nghĩ, nếu tính theo tuổi người thì đến nay cây cũng đã hơn mười lăm năm tuổi, đương độ sung mãn, hoa nở rất to. Chạm vào cây mai, biết bao kỷ niệm đẹp ùa về. Mọi thứ như được chứa trong chiếc túi bị bàn tay nào cầm kim đâm thủng, ký ức vỡ ra, chảy tràn. Mắt anh đượm buồn:
- Nhà mình nghèo. Giữ mỗi cây mai thì làm được gì? Thà rằng bán nó đi. Để cuộc sống mình khấm khá hơn, em cũng đỡ nhọc nhằn. Tết đến nơi rồi...
Chị nhìn anh đầy xót xa. Chị biết anh thương chị vô bờ. Còn anh, mỗi khi cầm đôi tay chai sần của vợ, thấy nỗi buồn, nỗi lo toan đọng sâu trong đáy mắt người con gái mà ngày nào trong trẻo hồn nhiên, thướt tha lụa là, nay đã tiều tụy theo thời gian năm tháng... tim anh lại rát buốt.
- Em ơi, có lẽ cây mai chỉ đẹp trong mắt người vinh hoa phú trọng. Cây mai đáng lẽ thuộc về một nơi nào khác sang trọng hơn cái sân nhỏ hẹp này. Đến lúc mình phải thực tế rồi, em à!
Chị nhìn chồng rưng rưng. Gió thổi. Cây mai rung rinh như cũng đang không muốn rời xa vợ chồng anh, không muốn đi khỏi cái sân nhỏ mà từng chiều bé Mai cầm chổi ra quét lá khô, bàn tay nhỏ xíu nắm níu nhổ từng bụi cỏ dại mọc dưới gốc mai, bắt từng con sâu trên lá.
Đêm anh trằn trọc không yên. Anh không ngủ được nên bước ra sân ngắm cây mai, nhìn sương đọng trên lá, ở đầu cành có những búp non nhô ra, không lâu nữa sẽ bung nở thành từng chùm hoa đẹp. Sắp sửa vào xuân nên bầu trời dịu dàng đến lạ. Đêm quê huyền diệu, lung linh, thơm nồng hương phù sa tỏa ra từ sông từ đất. Anh tự nhủ: Tết năm nay thiếu cây mai thì sắc xuân cũng vơi đi ít nhiều, đám vạn thọ trong mấy cái khạp bể trước sân nhà cũng buồn không nở rộ.
- Mình đừng bán cây mai, anh ạ! - Chị nói dứt khoát.
Anh nhìn chị trân trân. Như không kìm nén được những xúc cảm trong lòng mình, chị nói tiếp:
- Cây mai gắn bó với vợ chồng mình từ những ngày đầu, chứng kiến những gian khổ mà vợ chồng mình đã trải qua. Mình bán nó đi em xót lắm!
Anh nhìn vợ, thoáng thấy những giọt nước mắt chảy tràn từ bờ mi lăn xuống đôi gò má ửng đỏ trong đêm xuân thanh tĩnh. Anh khe khẽ:
- Ừ, thôi anh không bán nó nữa! Anh cũng nghĩ, nếu tết mà thiếu cây mai đơm hoa, chắc nhà mình buồn lắm.
Chị bước đến ngả đầu vào vai anh, bên cội mai vàng, vẫn một cảm giác bình yên ấm áp bao năm không đổi thay:
- Em thương anh, thương gia đình mình lắm! Dù có khó khăn thế nào mình cũng nắm tay nhau, mình ha. Có nhau, mạnh khỏe là tết ổn rồi!
*
Chớm xuân, những cơn gió thêm sắt se và nắng thêm dịu dàng trên cánh đồng còn những chân rạ sực nức mùi thơm sau mùa lúa chín. Buổi sáng đầu tiên của năm mới, bé Mai mặc áo chấm bi, tóc tết thành hai bím. Con bé xun xoe bước ra sân, ngắm cây mai đang nở bung những chùm hoa, lấp lánh trong nắng xuân trong ngần.
- Mẹ ơi! Ra mà xem, cây mai nở rộ hết cả rồi, đẹp quá!
Trong nhà, sau song cửa, vợ chồng chị đứng nhìn ra sân, cười khúc khích. Anh nhìn vào mắt chị, trong đó có những tia hạnh phúc dâng đầy...
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn