Năm tôi lên sáu, tôi được mạ dẫn đến trường tiểu học Gia Hội, trường công, sau một năm vỡ lòng ở lớp dạy tư nhà ông Ly trưởng ở Cây Sanh làng Phú Thọ. Mạ mặc cho một chiếc áo cụt tay phồng, tròng qua đầu, trước ngực có thêu đường hàng rào màu xanh thiên thanh, chiếc quần vải quyến mới màu trắng rộng, hai ống lùng thùng, mỗi khi chạy chơi phải xắn lên mấy lần để ngắn bớt mà chạy cho dễ.
Tôi theo mạ, nhưng không chú ý đến bộ đồ trẻ con đang mặc, mà tôi thấy hình như chưa xứng tầm... đi học vì tôi đang mơ một chiếc áo khác. Năm ngoái, chị tôi đã được mặc áo dài, còn tôi thì chưa. Mạ hứa Tết sang năm. Thế là tôi đợi Tết!
Diện áo mới vào ngày Tết là niềm vui hồn nhiên của trẻ nhỏ. Ảnh: Rabity.
Đối với những đứa trẻ như chúng tôi vào thời ấy, thời mà đồ chơi của trẻ con không nhiều như thời nay, nhưng trí tưởng tượng dành cho trò chơi và những gì xảy ra trong cuộc sống thì phong phú như không bao giờ vơi.
Nhìn ngày mới lên là vui, trí tưởng tượng cho chúng tôi vui với từng cọng rơm nhỏ trên đường đi, từng con sâu,cái kiến, bông hoa, hòn sỏi, chiếc lá trong vườn, mỗi cái bắt gặp là một câu chuyện miên man trong trí tưởng của đứa bé đang từng bước nhỏ vào đời.
Nỗi mong ngóng Tết được mẹ may cho chiếc áo dài vì thế thường bay bổng theo tôi mỗi ngày và vào cả trong mơ: Mơ tôi đang mặc chiếc áo dài mới nhất và đẹp nhất, vào ngày mới nhất trong năm, trong khu vườn đồi hoa hải đường rực rỡ chiếu hồng cả bầu trời ngày xuân và tiếng cười tiếng nói ấm cúng trong ngày Tết lanh tanh reo vui cuộn tròn theo những chiếc cột nhà gỗ lâu đời của ông bà.
Thời ấy mỗi gia đình thường thường bậc trung, đức cần kiệm và thanh liêm điều tiết nếp sống gia đình. Không có những ồn ào khoe khoang giàu có, những lố lăng xa xỉ, bởi vì sự kín đáo và khiêm cung đang là chuẩn mực của xã hội chung quanh.
Dạo ấy, gia đình chúng tôi nghèo, ba tôi mất sớm, mạ tôi một mình nuôi con dại, nhờ sự đùm bọc của đại gia đình và sự tảo tần của mẹ nên chúng tôi sống đủ với những niềm vui nhỏ quanh năm. Áo quần thì đúng thật là thương hơi ngọt ngào bởi vì anh chị em chuyền áo cho nhau mặc, tôi thường được mặc áo của chị nhường lại, quanh năm hầu như lúc mô cũng mặc áo cũ của chị, nhớ lại mùi áo của chị mà thương. Nhưng áo mới thì vẫn mơ.
Và niềm vui lớn nhất trong năm là ngày Tết được mặc áo mới và được lì xì. Không phải lúc nào muốn có áo mới là được, chỉ hai lần trong năm, xuân thu nhị kì, trẻ con chúng tôi được may áo mới, đó là dịp Tết và lúc tựu trường, cứ thế bốn mùa áo mới thành cũ cho đến năm sau. Cho nên Tết là nỗi mong chờ sôi nổi nhất sau nỗi ngóng mạ đi chợ về.
"Chưa đến Tết này đã chờ Tết khác, càng gần ngày Tết bao nhiêu, ngày tháng càng chậm chạp bấy nhiêu, và những ngày cuối tháng Chạp sao thì giờ đi chậm đến chừng ấy, mấy tờ lịch giở hoài, mấy ngón tay đếm hoài mà Tết vẫn chưa về...".
Và trong những đêm mơ, chiếc áo ngày càng rực rỡ, nó mang đủ những màu, đủ sắc, đủ các hình hoa chim lá của những chiếc áo mà tôi đã được thấy trong những ngày Tết non dại của đời người, nơi bà, nơi mạ, các bác các cô, các dì các chị... Ước mơ và hồi hộp càng tăng khi thoáng nghe được mạ và các dì thì thầm với nhau, áo đã may xong, nhưng chưa được mặc, mạ cất tủ chờ đến khi năm mới đến.
Thái Kim Lan/ NXB Kim Đồng
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn