ÁNH MẮT CỦA NGƯỜI MẸ
Phiên tòa bắt đầu vào một buổi sáng mùa đông, khi đã không còn sức để gánh vác gia đình. Phiên tòa hôm đó, thay vì chỉ là một bản án, là một những cơn gió lạnh len lỏi qua từng ngóc ngách của thành phố. Dù không khí Tết đã ngập tràn trên từng con phố, trong căn phòng xử án, mọi thứ lại lặng đi trong sự nghiêm nghị.
Bị cáo là Hùng, một thanh niên 27 tuổi, gầy gò và dáng vẻ mệt mỏi. Tội danh của Hùng là trộm cắp tài sản - một hành vi khó có thể biện minh. Nhưng trong ánh mắt của Hùng, người ta đọc được sự ân hận, và trên băng ghế phía dưới, ánh mắt của một người phụ nữ lớn tuổi - mẹ của Hùng - chứa đầy nỗi đau, sự hối tiếc và cả một chút hy vọng mong manh.
Hùng bị bắt khi đang trộm một chiếc điện thoại trong một cửa hàng nhỏ. Giá trị chiếc điện thoại không lớn, nhưng câu chuyện đằng sau khiến cả khán phòng xót xa. Hùng mất việc trong một đợt cắt giảm nhân sự cuối năm, vợ Hùng vừa sinh con đầu lòng và mọi gánh nặng đều dồn lên đôi vai gầy của anh. Trong lúc tuyệt vọng vì không có tiền mua sữa cho con, Hùng đã phạm sai lầm.
Người mẹ của Hùng cúi đầu, bàn tay bà run rẩy siết chặt chiếc khăn len đã cũ. Những giọt nước mắt âm thầm rơi, thấm đẫm nỗi khổ tâm của một người mẹ già đã không còn sức để gánh vác gia đình.
Phiên tòa hôm đó, thay vì chỉ là một bản án, là lời răn đe đã trở thành một bài học về tình người. Vị thẩm phán - một người đàn ông trung niên với đôi mắt trầm tư - không chỉ xem xét hành vi phạm tội mà còn cân nhắc hoàn cảnh của Hùng.
Hùng nhận án treo và được tham gia chương trình lao động công ích để chuộc lỗi. Trong khoảnh khắc tuyên án, ánh mắt của người mẹ già rạng lên một tia hy vọng. Bà tiến về phía Hùng, nắm chặt tay anh và thì thầm điều gì đó khiến anh bật khóc.
Hoa mai nở báo hiệu mùa xuân về
MÓN QUÀ TẾT MUỘN
Phiên tòa thứ hai diễn ra vào những ngày cận Tết, khi dòng người đang hối hả chuẩn bị cho ngày đoàn viên. Nhưng trong căn phòng xử án nhỏ bé ấy, không khí lại nhuốm màu u buồn.
Bị cáo lần này là Mai, một người phụ nữ 35 tuổi, với mái tóc khô xơ và khuôn mặt khắc khổ. Mai bị buộc tội buôn bán hàng giả - cụ thể là khoảng 10 thùng bánh kẹo nhái một thương hiệu nổi tiếng của Mỹ. Hành vi này đã được phát hiện bởi một cuộc kiểm tra của cơ quan chức năng tại khu chợ nhỏ.
Khi đứng trước tòa, Mai run rẩy khai rằng mình làm việc này không phải để làm giàu, mà chỉ mong có tiền mua cho hai đứa con vài bộ quần áo mới đón Tết. Bà mẹ đơn thân này đã vật lộn suốt năm qua với nghề bán vé số, nhưng sức khỏe ngày càng yếu khiến công việc bấp bênh. Trong phút chốc nghĩ quẩn, Mai đã nhận lời tiêu thụ hàng giả cho một người môi giới, mà không ngờ rằng cái giá phải trả lại lớn đến thế. Trên ghế ngồi, hai đứa trẻ con của Mai - một bé trai 10 tuổi và một bé gái 6 tuổi - ngồi sát vào nhau, đôi mắt tròn xoe đầy lo lắng. Chúng không hiểu hết những gì đang diễn ra, chỉ biết rằng mẹ mình đang gặp rắc rối lớn. Trong phần biện hộ, luật sư chỉ ra rằng Mai không có ý định lừa gạt ai, và hoàn cảnh của chị vô cùng éo le. Những lời bào chữa không chỉ khiến khán phòng xúc động, mà còn khiến vị thẩm phán già ngồi trầm ngâm thật lâu trước khi đưa ra quyết định.
Cuối cùng, tòa án tuyên Mai một bản án nhân đạo: án treo cùng với cam kết lao động cộng đồng. Khi nghe xong phán quyết, Mai khóc nghẹn. Hai đứa con chạy đến ôm chầm lấy mẹ, như thể chúng vừa nhận được món quà Tết quý giá nhất trong đời.
Sau phiên tòa, vị thẩm phán già đứng ở hành lang, lặng lẽ nhìn theo ba mẹ con Mai bước ra khỏi cánh cửa lớn. Bất giác, ông gọi lại và đưa cho Mai một phong bì nhỏ. Trong đó là một khoản tiền trích từ quỹ của tòa án để hỗ trợ những trường hợp đặc biệt khó khăn.
Mai rưng rưng nước mắt, cúi đầu cảm ơn vị thẩm phán. Trong ánh mắt của ông, không còn sự nghiêm nghị của người cầm cán cân công lý, mà là sự ấm áp của một con người trước hoàn cảnh khốn khó.
Khi rời khỏi những phiên tòa như thế, người ta không chỉ mang theo cảm giác nhẹ nhõm vì công lý được thực thi, mà còn tin rằng, trong dòng chảy lạnh lẽo của pháp luật, vẫn còn những trái tim biết rung động trước nỗi đau của đồng loại. Giữa những phán quyết nghiêm minh, vẫn luôn có chỗ cho lòng trắc ẩn. Nó như một ngọn lửa nhỏ, sưởi ấm trái tim của những con người lầm lỡ trong ngày cuối năm.
Bích Hà
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn