Bay trong tuyết trắng

Thứ sáu - 31/01/2025 15:15
 

“Hoàng Yến chí chách kể câu chuyện bên ngoài chiếc lồng sơn son thiếp vàng mỗi tối. Hoàng Yến kể về chị Niềng Niễng bán sấu bán hành ở một ngã tư. Về nỗi buồn sường sượng của cô Cánh Cam nhà quê ra thành phố lấy chồng. Về cái mụn ruồi của chị Cào Cào bán vé số. Về anh Cua Càng đạp xích lô chỉ mong mỗi ngày kiếm được tô cơm và hai mươi ngàn, tiền giữ chỗ.

Từ chiếc lồng sơn son thiếp vàng, sáng sáng Hoàng Yến ra đi rất sớm và trở về khi hoàng hôn tím thẫm. Hoàng Yến có thói quen chí chách kể câu chuyện bận rộn cả ngày, cả năm, suốt cả những mùa Đông dài cho cuốn sách trên giá sách nghe. Những câu chuyện về bao niềm vui nho nhỏ. Về vô vàn nỗi cực lòng. Về những ngôi nhà kiến trúc uy nghi và nhiều con người sang trọng làm bằng sáp, sống trong đó.

Hoàng Yến kể về chứng khoán. Giá đất. Giá vàng mã. Về cây chuối Nhật, lạ lắm, lá cứ mỏng tang tang mà rất cứng. Hoàng Yến kể về trận cuồng phong đã cuốn những chiếc tổ mà Hoàng Yến ứa huyết bao tháng ngày xây nên, tung xuống triền sông. Hoàng Yến kể về một ông thầy đồ mặn chuyện, phán đường hồng loan của Hoàng Yến ở ngày mai.

Hoàng Yến nhí nhách nói cười thủ thỉ với cuốn sách bao nhiêu lâu, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng đồng hồ rồi thiếp đi trong lời kể, trong loăng quăng mê mỏi. Cuốn sách nghe và lặng lẽ. Khi Hoàng Yến đã chìm sâu trong giấc ngủ, cuốn sách bỗng cựa mình bước ra, vươn vai hóa thành một chàng Hoàng tử. Đi vào ngôi nhà sơn son thiếp vàng Hoàng Yến đang ở, ngồi xuống bên cạnh, ân cần vuốt những sợi lông trắng phau rối bời vì gió. Xức dầu nóng vào vết bầm trên đôi cánh mỏi rã rời của Hoàng Yến. Vuốt cái ức mảnh mai vươn cao và thủ thỉ sẻ chia những nhọc nhằn hiện ra trong giấc mơ lan man.

Đêm xuống dần từng canh một. Ngoài kia những ánh sao tí tách vận chuyển bao giọt sương gắn lên các chồi non, nụ hoa và gắn lên giấc nồng của bé thơ. Gắn lên giấc ngủ của Hoàng Yến lúc này đã tròn đầy.

Minh họa Lê Tiến Vượng

Gần sáng mất rồi, ngày mới lại hiện ra trước mắt Hoàng Yến. Cánh cửa ngôi nhà đã mở. Hoàng Yến thấy bộ lông của mình bỗng dưng mượt mà. Vết bầm trên cánh đã tan biến. Tiếng hót không còn khàn đã trong trẻo trở lại. Và trong đầu Hoàng Yến lại bắt đầu xuất hiện những ý nghĩ sáng tạo.

Hoàng Yến gật chào cuốn sách trên giá. Cuốn sách nhìn Hoàng Yến mỉm cười dịu dàng. Hoàng Yến bước ra cửa căn nhà thơm phức rồi tung cánh vào khoảng không. Ở ngoài kia, chị Niềng Niễng, anh Cua Càng, chị Cánh Cam, những ngôi nhà sang trọng, những con người sáp đang chờ Hoàng Yến. Cả ông thầy đồ nhiều chuyện cũng đang ghếch gọng kính ngóng, lẩm nhẩm định rồi sẽ kể cho Hoàng Yến nghe về câu chuyện hồng nhan gì đây!

*

0 giờ 30 phút

Cái tản văn nhỏ, có tựa đề “Như là cổ tích” anh viết tặng chị. Và thường khi rất muộn, anh nhận được những dòng tin của chị từ nửa vòng trái đất nhắn về.

“Anh à, chim Hoàng Yến vừa rơi vào cơn bão. Anh rảnh thì buổi chiều của anh sẽ là đêm của em. Lát về, em sẽ kể anh nghe. Lâu lắm rồi em lại có cảm giác đau lòng như vậy. Đau mà không khóc được. Nước mắt cứ nuốt vào bên trong, miệng vẫn phải cười tươi vì không muốn cho con trai biết”.

“Cuộc đời em từ lúc đi lấy chồng đến nay là 23 năm. 23 năm gồng đến oằn mình. Chỉ khi đời làm em quá đau, em đành phải chạy đi tìm chỗ khóc còn lại là cắn răng, đâu dám than. Từ ngày sang bên này, hơn 5 năm, em không viết nổi một dòng nhật ký. Có phải cay đắng mưu sinh đang khiến em chết dần cả những thói quen”.

“Đáng lẽ câu đầu tiên khi nhảy vào đây tìm anh, em phải gào lên: Nó bỏ em anh à. Đúng ra là họ đuổi, bỏ rơi em. Anh có tin không?”.

“Em chỉ cần thỉnh thoảng anh chịu trận nghe em kể những câu chuyện không đầu không cuối là em biết ơn anh lắm rồi. Anh nên để ra một cuốn sổ và mỗi khi em kể, anh ghi lại. Khi nào, anh chỉ cần khớp các mốc thời gian. Hỏi lại em anh nhé. Vì mỗi lần em kể là một lần đau. Sẽ giúp cho anh viết được điều gì”.

“Trong đời em, đây là cú nốc ao thứ ba. Còn lại toàn em giũ váy bỏ thiên hạ... hắn là sếp, người cưu mang em lúc này và là gã tình nhân thứ hai sau ngày chồng em mất”.

Rất nhiều những dòng tin nhắn một chiều từ chị gửi về và như đều mong không cần anh phải trả lời. Chị nhắn cho anh như là một giải thoát, cứu rỗi, một sẻ chia không hồi âm… hay chị nghĩ, anh là nhà văn. Tựa như ngăn kéo có thể đựng, chứa, vô vàn những đau khổ để chị gửi gắm, sẻ san vào. Thì cứ nghĩ mình là một hốc đen nuốt chửng những khổ đau dường không thể chịu đựng để cho chị đùn tấp nập về.

Lúc chị đang bức xúc. Lúc chị đang cuộn sôi hay sâu lắng. Lúc chị chỉ một mình và đang lặng lẽ trong bóng tối, đen đặc, bên một chai vang chát. Không điểm trang,… sau khi đã ngâm mình trong bồn tắm cả tiếng đồng hồ. Anh cũng chỉ nhắn: “Anh ở cạnh đây, rất gần. Đang lắng nghe và cầm bàn tay em. Có gì em cứ kể, cứ giải tỏa, thổn thức đi. Anh sẵn sàng rồi”.

Và nữa, cuối câu chuyện với chị, bao giờ anh cũng gửi một tin nhắn bâng quơ, rất khuôn sáo vào hộp tin - rồi enter: “Phụ nữ sinh ra không để dành cho sự vất vả lo toan. Cũng không dành họ lấp những khổ đau hoặc chịu trách nhiệm trước biến cố gia đình, biến cố cuộc đời này. Tất cả hy sinh của họ chỉ mong giành san phẳng những lo toan khó khăn của người thân, của con, của đồng nghiệp hay vô số nỗi buồn khác tựa vết ố mờ của tấm gương, cũng đều là không đáng. Không ai có quyền trách cứ dầu họ hiểu lầm hay vô tình lấy đi cảm xúc, cả sự hy vọng của ai bất chợt trong một sớm mai. Ok. Anh sẽ lắng nghe em. Đọc một đoản văn thật hay và nhìn ra con đường tấp nập trước nhà, để cùng đồng cảm với em”.

Ngày nào cũng hệt ngày nào. Không thêm, không bớt. Dường như những tin nhắn của anh rất là hiệu nghiệm. Chị lập tức thoát ra khỏi trạng thái đông cứng. Thoát khỏi sự buốt nhói sâu thẳm mà y học thường chỉ rõ: Ổ áp xe tinh thần, trầm trọng. Chị bình tĩnh lại và bắt đầu tâm sự với anh bằng chất giọng dịu dàng, miên man không chịu nổi.

Anh hình dung ra những buổi thuyết trình không đầu không cuối, giáp với giờ ăn trưa khiến những ông sếp nổi nóng bất ngờ, chống bút ký ngay các hợp đồng. Chị vui vẻ, lí lắc và bắt đầu kể vô số câu chuyện dễ chịu. Anh không hiểu những dòng tin ngắn ngủi khuyên chẳng ra khuyên, tầm chương trích cú không ra tầm chương…, chẳng biết có xoa dịu được những nỗi buồn tận cùng trong chị.

Từ lâu, anh đã chẳng thể lý giải được tại làm sao chị lại từ bỏ cuộc sống dễ chịu. Chắc chắn là thèm muốn vô cùng của bao người, nhất là những phụ nữ bỗng vương hệ lụy ở cuộc đời đầy buồn phiền sóng gió này. Chị có hai căn nhà chung cư đủ rộng cho chị và con trai. Mỗi căn ở một thành phố lớn. Một ngôi biệt thự liền kề, trên phố cổ, làm phòng tranh, cho thuê. Nguyên căn nhà người chồng xấu số để lại này cũng đủ đem lại cuộc sống dư dả cho chị và con.

Chị vẫn ước ao có tấm thẻ xanh, có một bảo hiểm trọn đời cho mình và người thân ở một đất nước phồn vinh. Đổi lại là lao động cực nhọc, vươn lên, cô đơn đằng đẵng nơi tuyết trắng. Sự hy sinh vô vàn cho con và còn cho điều gì đó nữa,… dù anh có hào phóng trí tưởng tượng đến mấy cũng không thể hình dung ra!

*

Anh lái xe đến và chờ chị.

Những căn nhà có các vấu caro vuông vức trổ ra, lại thụt vào. Tạo cơ man cách điệu. Cảm giác khu nhà giống hệt các khối rubik xếp rối hàng, gắp nhau chếch chếch cheo leo. Nối dài, lại nối dài.

10 phút sau, chị xuống.

Anh ôm và hôn nhẹ má chị.

Một cảm xúc gần gũi của tình bạn. Một tri âm toàn màu sáng tinh khiết hay cử chỉ các mối tình bất chợt, không vụ lợi. Chia xa nhiều đắng đót, giờ gặp lại...

Anh bật nấc ấm điều hòa.

Nhạc Sô-panh nhè nhẹ.

Chị quài tay ôm vai, dù anh đang lái xe. Không biết dăm khúc ngoặt, vài con đường nhỏ có trùng những gì bảy năm trước anh cùng chị rong ruổi. Quán cà phê thì dứt khoát không phải nơi anh và chị từng ngồi.

Trời mùa đông.

- Mùa đông ở nhà lạnh, cắt da cắt thịt. Như cấu véo, anh à.

Mùa Đông Hà Nội vốn nồng nàn mà. Nó ấm bởi những kỷ niệm chia xa. Sớt sẻ, giản dị mặn mà. Đông lạnh khó quên còn bởi đậm đà phong vị Bắc, gắn chất quê, chất làng,… cũng không phải quá nồng nàn mà chị cứ riết tay anh ấp vào khuôn ngực đàn bà cương cứng, nóng hổi, thèm thuồng hơi đàn ông nhiều năm?!

Quán cà phê nhỏ, bíu một vỉa hè nhiều gió.

Mái quán chênh vênh. Từng quầng sáng vụn đỏ đọc cứ cô độc vương lên những lọn tóc dù chị đã cố xức nhiều dầu ẩm, vẫn không giấu nổi các lọn xơ. Dấu tích những ngày đầu trần mưa lạnh xứ người.

Anh khẽ quàng vai người đàn bà nhỏ nhắn. Khép khít cánh tay. Chị mơ màng, tin cậy, tan loãng trong vòng ôm - đổi bằng 21 giờ bay.

…Nước nhà thống nhất, bố chị được điều vào Nam công tác - làm Tổng giám đốc một công ty hóa chất nổi tiếng. Mẹ và chị vẫn ở ngoài Hà Nội. Một con phố nhỏ tên làng gắn bó chị với chắt chuyền, chơi ô ăn quan và trộm ổi của ông lão láng giềng. Thời gian bình lặng trôi, chị lớn dần trong lí lắc trẻ thơ và không biết điều gì run rủi chị quen người đàn ông lớn hơn mình 15 tuổi. Chị chẳng đặng đừng và không tiện từ chối lời cầu hôn khi anh nhằng nhẵng theo chị vào tận Sài Gòn. Thuê nhà ở cạnh nơi gia đình chị sinh sống rồi hằng ngày đón đợi hình bóng mảnh khảnh của chị sáng đi học, chiều chỉ nhanh nhanh chóng chóng về nhà.

Đám cưới được tổ chức hai lần rất lớn ngoài Hà Nội và ở Sài Gòn vì nhà chồng chị khá giả nhờ chuyên buôn bán ô tô và có đến mấy gara lớn. Những năm tháng làm vợ khi chưa biết mình phải ra sao. Những năm tháng làm mẹ khi chẳng biết mình sẽ bế và chăm trẻ nhỏ thế nào. Thậm chí cho con bú với chị cũng là một khó khăn.

Làm dâu trong một gia đình tứ đại đồng đường khiến chị bối rối và trở nên bất trị. Chị giống con nhím, suốt ngày xù lông ra. Chồng chị luôn là tấm kính trong suốt ngăn chị với bên ngoài và với những người thân gia đình. Chị tựa chú gấu bông ngỗ ngược trong lòng anh. Thế mà, bao lần chăn gối, cưng chiều, anh vẫn không thực sự đưa được tình yêu của chị trọn tới anh. Chỉ khi anh bị cấp cứu trong bệnh viện với huyết áp lên cao 220mmHg. Rồi bão táp xảy đến lúc chồng qua đời. Nếu không vì con, chắc chị đã đóng cửa kín bưng và ngôi nhà sẽ là nhà mồ chôn cất chị.

Rồi chị chợt nghĩ không thể nào như thế, phải nuôi con và sống. Chị mạnh mẽ đứng dậy. Việc đầu tiên làm là quản lý các salon ôtô của chồng. Các gara sửa chữa xe… dần dần, chị biết khả năng mình không thể nào kham nổi. Chị bàn giao tất tật công việc cho một người chị dâu rồi đề nghị xin nhận lại căn nhà trên phố lớn gia đình chồng đang cho một họa sĩ nổi tiếng thuê trưng bày gallery tranh, để chị làm vốn nuôi hai đứa con trai.

*

“Khi rời Hà Nội cách đây 5 năm, em bỏ lại vài gã si tình. Lần hồi gặp lại, em giật mình. Tất cả họ đều gợi ý em bảo lãnh cho họ sang đây. Ôi, thế thái nhân tình. Công việc hiện tại của em chẳng liên quan gì đến quá khứ sinh sống ở nhà chồng. Hôm qua, em định kể anh nghe nỗi cay cực nhất là gì của đàn bà xa xứ. Cả quãng ngày tháng lẻ loi cô đơn giữa những người không cùng huyết thống đằng nội con em…

Những lúc buồn bên này, em hay ngắm tuyết rơi và ngắm cây. Ở đây toàn một loại phong anh ạ. Mùa Đông phong rụng lá, trơ khấc cành. Đến mùa xuân lại trổ hoa trước cả khi ra lá. Em sẽ gửi hình cho anh coi. Mùa hè, lá phong cứ xanh mướt. Sang thu, bắt đầu chuyển thành màu đỏ hoặc vàng sậm rồi lá rụng trước khi có tuyết rơi. Mùa Đông đuổi theo giờ ở Hà Nội 12 tiếng. Giáp Xuân, cây phong cứ tươi tốt nở hoa rờm rợp kín thân rồi mới bắt đầu trồi lên mầm lá”.

- Em kể mưa tuyết ở bên đó đi. Công việc chính em làm là gì nhỉ?

- Anh biết không, giờ em đã nhớ ra nhiều, quãng ngày cay cực khi chồng mất. Em ngẫm, cuộc đời mình thật không may. Em muốn ngủ ít hơn. Sợ thời gian trôi quá nhanh không kịp làm những việc mình dự định. Và em muốn kể thật nhanh tất cả những cô đơn cay cực từ khi lấy chồng đến bây giờ với anh. Kể hết. Em muốn tặng, để anh viết. Hì, dù sao cũng sẽ tốt hơn là giữ trong lòng. Anh có nhận không.

(Mình hỏi một đằng Nga lại trả lời một nẻo, thế).

- Nhận chứ. Em đang làm công việc gì nhỉ.

- Chưa nói với anh à. Em làm Kiểm dịch viên dược phẩm cho một công ty dược xuyên quốc gia.

- Chà. Quan trọng.

- Anh nghe bài hát “Người đứng sau hạnh phúc” của cậu ca sĩ Thuận Lê chưa, em gửi đêm qua ấy?

(Lại lảng chuyện).

- Rồi. Cảm ơn em. Giờ anh thích nghe về bão tuyết. Về những niềm vui nho nhỏ thường nhật. Kể đi, những khó khăn nhất của em ngày mới sang bên ấy.

- Nhiều quá. Đúng là nhà văn.

- Hì. Em nói ngắn ngắn vậy. Được bao thì anh nghe từng ấy. Chim Hoàng Yến.

- Em là Nga cơ mà.

“Vài câu hỏi anh đã biết rồi. Saonài vậy? Về ngoại ngữ, về nghề. Những vất vả của em... Anh tính viết hồi ký cuộc đời em à?”.

Chị gửi cho anh coi bức hình một người đàn ông có mái tóc bạc trắng, đeo kính đen. Áo trắng. Còn một chiếc kính nữa anh ta quàng trễ ngực… khuôn mặt, dáng người rất nghệ sĩ.

- Anh biết người này không?

- Không, em.

- Thật tiếc vì anh không biết anh ấy.

- Em thử nói tên, xem.

- Trần Kỳ Cảnh.

- Anh có nghe. Hình như em đã kể về anh ấy.

- Em kể gì nhỉ?

- Kể sơ sơ… Em thân… Ông ấy rất ấn tượng em.

Lại hình nữa. Người đàn ông mặc bộ đồ đen ngồi trước một đống mẫu in âm bản, bên cạnh là các thiết kế kiến trúc.

- Anh gợi chuyện cũng khéo nhưng chưa đúng cách. Để em nói anh nghe người khác vậy. Đợi khi anh hiểu kĩ về Trần Kỳ Cảnh.

(Sao mà có thể hiểu kĩ một con người được).

- Anh ấy ở Hội An?

- Ok. Hội An. Trần Kỳ Cảnh là tài năng lớn. Rất xuất sắc về kiến trúc. Có thể nói, đang ở top đầu kiến trúc gia hiện nay.

Ôi.

(Chẳng hiểu cô ấy nói gì nữa - anh ngẫm ngợi).

- Hì. Anh đang chăm chú nghe em khen anh ta đây.

- Khen sẽ là thừa với Trần Kỳ Cảnh.

- À. Ok, vậy.

- Em chỉ tóm tắt qua để anh hình dung thôi. Nếu mở web Trần Kỳ Cảnh, anh sẽ gặp một mẫu người hoàn hảo đến từng cen-ti-mét. Đào được ra yếu điểm của anh ấy là rất khó khăn.

(Ha ha. Khủng thế cơ).

Anh bíu chặt bàn tay vào thành ghế.

…Tháng tới, lúc mùa Đông còn trằn trọc.

Giọng Nga toàn nốt thăng, như cao trào của Chương 3 - bản Sonate Ánh trăng.

“Một ngày cách đây 8 năm, em phát hiện và tìm thấy nguồn năng lượng khác thường ở Trần Kỳ Cảnh, chà. Một tài năng hiếm”.

Tiếng từ nửa vòng trái đất như gió buốt thấu về anh.

- Độ này em quay lại uống rồi, tệ lắm. Em càng uống càng tỉnh, anh à.

Anh hình dung Nga với khuôn mặt không trang điểm đang long lanh nước mắt. Trên tay, một ly vang uống cạn. Trên bàn là chai Château Gruaud Larose, còn váng đáy.

Cô ấy say rồi.

- Em nói đúng và hay nữa. Thế nhé. Đi nghỉ đi. Anh viết chút. Hẹn em ngày mai.

- Công việc đặc thù của Trần Kỳ Cảnh thường chạy sang các nước châu Âu… Công việc của em cũng chẳng rảnh rỗi nên lần hẹn nào cũng như lần gặp cuối cùng vậy!

Anh lắc đầu gấp gáp, rồi ấn phím.

1. bàn tay. 1 like. 1 ok.

*

… 1 năm sau.

- Chào Trần Kỳ Cảnh.

- Vâng, chào nhà văn nổi tiếng.

Trong một cuộc vào Hội An hội thảo về bảo tồn di sản anh có ý tìm gặp - xem sao, và thật ngẫu nhiên Trần Kỳ Cảnh cũng dự hội thảo này.

Anh và kiến trúc sư ngập ngừng sau màn chào hỏi. Thực sự tâm trạng anh lúc này rất bất thường. Cảm như anh gặp chị và lại bực bội nhớ như in dòng hội thoại với chị cách đây hơn năm. Anh muốn đọ súng với gã “thợ nặn” này. Trong lời kể của chị hắn cứ như tường thành, hào quang, thứ thiên đường gì anh không bao giờ với tới. Gã, với những kỹ năng hoàn hảo từng cen-ti-mét; liên tục các chuyến làm ăn châu Âu kín lịch năm. Trong khi đó, anh chưa một lần xuất ngoại.

- Anh có nhận được tin của Nga không? Con trai cô vừa về nước hẳn. Nga mới nhận thẻ xanh với bảo lãnh trọn đời người thân và một trăm phần trăm bảo hiểm. Cô ấy vừa mua một căn nhà rộng trước ngày Valentine đấy. Nào, để tôi ngắm. Anh chẳng giống những gì Nga kể nhỉ. Có thể sự nổi tiếng của anh, những tác phẩm văn học được in, dịch ra nhiều thứ tiếng thì quá OK. Không. Anh hom hem từng cen-ti-mét. Căn bệnh Pemphigus chắc đang hoành hành. Nga cũng có kể với tôi. Cô ấy buồn và lo lắm.

- Cảm ơn. Anh không cần quan tâm quá về tôi. Hai người thật hạnh phúc.

- Ồ. Anh nói gì thế. Chính anh trong lời tả của Nga mới là người hạnh phúc. Đời người, được một người đàn bà yêu như thế, thật là hiếm.

- Anh nói lại tôi nghe. Kể, ra sao? Nếu anh còn nói thêm lời tương tự, tôi sẽ không chịu trách nhiệm về hành động của mình.

Anh vén tay áo. Khuôn mặt thậm xanh. Sự giận dữ dường không còn giới hạn ở mức chạm mặt giữa hai kẻ tình địch, như đã dâng đến xúc cảm hận thù. Anh cũng không lý giải được tại sao mình lại như vậy.

Trần Kỳ Cảnh lùi lại. Thấy điều gì không ổn.

Người đàn ông trước mặt đang ghen.

Sự ghen tuông ngùn ngụt.

- Anh bình tĩnh lại đi.

- Sao tôi có thể bình tĩnh khi anh châm chọc và lăng mạ tôi.

- Tôi thực sự không có ý đó. Những gì nói với anh hoàn toàn là sự thật. Anh hãy bình tĩnh lại.

- Tôi hỏi. Anh với Nga là quan hệ thế nào?

Trần Kỳ Cảnh thoắt giãn khuôn mặt và nở một nụ cười.

“Gã này, thật là”

- Tôi với Nga không hề có mối yêu đương.

- Anh chứng minh đi.

- Không cần phải chứng minh. Đơn giản, Nga là em họ, con bà dì ruột của tôi. Nga đã kể rất tuyệt về anh, giờ gặp, thật là trái ngược. Ha ha.

Anh đứng như trời trồng trước ánh mắt vô cùng ngạc nhiên của kiến trúc sư. Mọi thứ như sụp đổ.

Những lời sau đó của Trần Kỳ Cảnh khiến anh không thể nào tin nổi?

- Tại nước cộng hòa Ca… và ngay ở Tập đoàn dược phẩm cô Nga làm việc nhiều năm, đang nghiên cứu một liệu trình dược phẩm chuyên điều trị các bệnh tự miễn. Căn bệnh Pemphigus thể lạ của anh sẽ sớm có phương pháp điều trị. Chỉ hiềm chiết xuất lượng chất TK10 kìm hãm gen UR, tác nhân khởi phát Pemphigus lạ là rất khó khăn và thuốc cực kỳ đắt đỏ. Nếu không phải công dân bản địa thì khó cơ hội bảo hiểm tiếp cận chế phẩm đặc biệt này. Chính vì vậy Nga đã khổ cực 6 năm nay mong được tấm thẻ xanh, có sự bảo lãnh và cố gắng mua một căn nhà. Hằng ngày đi làm, Nga chăm chút những ước ao về loại tân dược quý. Tình yêu của cô ấy đối với anh thật đẹp và khó hiểu.

Mắt anh bỗng hoa lên. Đôi chân muốn khuỵu xuống. Anh thấy trước mặt mình tuyết trắng xóa trời đang rơi rơi. Trong lớp lớp tuyết trắng ấy, có một chú chim Hoàng Yến đang vươn mình bay mê mải.

Cẩm Giàng 2019 - Sài Gòn 12/2024

Truyện ngắn của Phan Đình Minh

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây