Minh họa/INT
“Hu Wa, cậu lại đang nghĩ vẩn vơ cái gì thế?”. Gou Dan ngồi phịch xuống cạnh Hu Wa, dùng khuỷu tay huých huých cậu bạn. Hu Wa nhìn chằm chằm về phía xa, nơi có hồ Bà Dương, miệng lẩm bẩm: “Tớ đang nghĩ về chuyện ông lão kỳ lạ đó nói về hồ Bà Dương, biết đâu nó lại thực sự có thể thay đổi cuộc sống của tụi mình!”.
Làng Feng Cao, ngôi làng nhỏ nằm bên bờ hồ Bà Dương, yên bình và tĩnh lặng. Người dân trong làng chủ yếu sống bằng nghề đánh cá, gia đình Hu Wa cũng không ngoại lệ.
Cha của Hu Wa, ông Hu Qiang, là một ngư dân chất phác, ngày nào cũng ra khỏi nhà khi trời còn chưa sáng, lái con thuyền nhỏ ra hồ Bà Dương, đến khi hoàng hôn buông xuống mới trở về nhà, mang theo sự mệt mỏi và những mẻ cá lúc nhiều, lúc ít.
Mẹ của Hu Wa, bà Lin Xiu, là một người phụ nữ dịu dàng đảm đang, lo toan mọi việc trong nhà, chăm sóc cả gia đình.
Một hôm, trong làng xuất hiện một ông lão kỳ lạ, từng lang thang khắp nơi. Hu Wa cùng nhóm bạn nhỏ giống như lũ chim sẻ tíu tít vây quanh ông, tò mò nghe ông kể về những câu chuyện thú vị, những điều mới mẻ của thế giới bên ngoài.
“Các cháu biết không, hồ Bà Dương này rộng lớn lắm, bên trong chứa rất nhiều báu vật. Nếu có thể hiểu rõ đặc tính của nó, tìm được những điểm đánh cá tốt, hoặc học được cách nuôi trồng giống mới, thì cuộc sống sẽ trở nên sung túc biết bao!”. Ông lão hào hứng, vừa nói vừa mô tả sinh động, ánh mắt lấp lánh ánh sáng.
Hu Wa nghe mà say mê. Trong lòng cậu bé nhen nhóm một hạt giống hy vọng.
Từ đó, Hu Wa cứ như bị thôi miên, hễ rảnh rỗi là cậu lại chạy ra hồ Bà Dương. Cậu ngồi bên bờ hồ, quan sát dòng nước chảy, nhìn sóng nước lăn tăn mà đoán xem đàn cá dưới mặt nước đang di chuyển ra sao. Nhiều lúc, cậu ngồi bên hồ cả buổi trời, quên cả ăn.
Một ngày nọ, Hu Wa phát hiện ở một góc hồ, cỏ nước mọc dày đặc. Trong đám cỏ, thỉnh thoảng lại có con cá nhảy lên, tạo thành những đợt sóng nhỏ. Hu Wa phấn khích đến suýt nhảy cẫng, trong đầu nghĩ: “Chắc chắn đây là chỗ trú ẩn của rất nhiều cá!”.
Cậu chạy thật nhanh về nhà, chưa kịp điều chỉnh nhịp thở, hổn hển nói với cha: “Cha ơi, con tìm thấy một chỗ ở bờ hồ, chắc chắn có nhiều cá, chúng ta mau đi bắt thôi!”.
Minh họa/INT.
Cha cậu đặt tấm lưới cá xuống, nhíu mày nói: “Hu Wa, đừng suy nghĩ linh tinh thế. Cha đi đánh cá bao năm rồi, chỗ nào có cá cha biết cả. Con còn nhỏ, biết gì mà nói chứ?”.
Hu Wa cuống đến đỏ bừng cả mặt, nói: “Con đã nhìn thấy mà cha, có rất nhiều cá đấy!”.
Nhưng cha cậu chẳng để tâm đến những lời này, quay người tiếp tục sửa lưới. Hu Wa không cam tâm, kéo cậu bạn Gou Dan đi cùng, quyết định tự mình thử.
Hai cậu bé lén lấy một tấm lưới cũ trong nhà, phải dùng hết sức mới kéo được ra đến bờ hồ. Hu Wa bắt chước người lớn, quăng lưới xuống hồ. Nhưng cả hai đứa còn nhỏ, sức yếu, lại không biết cách thả lưới nên chiếc lưới cứ lệch hướng.
Chờ một hồi lâu, Hu Wa và Gou Dan mặt đầy hy vọng, háo hức kéo lưới lên. Kết quả, khi vừa kéo lên khỏi mặt nước, hai cậu bé sững sờ - đáy lưới rách một lỗ lớn, đừng nói cá, ngay cả cỏ nước cũng chẳng dính được mấy cọng.
“Làm sao bây giờ?” - cậu bé Gou Dan ủ rũ, mặt mày tiu nghỉu. Hu Wa cắn môi, không cam tâm nói: “Chúng ta nghĩ thêm cách khác”.
Tối đó về nhà, Hu Wa kể lại những gì đã trải qua trong ngày với cha mẹ. Ông Hu Qiang thở dài khuyên bảo: “Hu Wa à, đánh cá không đơn giản như con nghĩ đâu. Cần phải có kinh nghiệm, có kỹ thuật, và hơn hết là phải kiên nhẫn”.
Mẹ cậu nhẹ nhàng xoa đầu Hu Wa, an ủi: “Con trai, đừng nản chí, lần sau chúng ta sẽ chuẩn bị kỹ càng hơn”.
Cậu bé Hu Wa tuy không nói gì, nhưng trong lòng thì hừng hực quyết tâm.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng rõ, cậu đã chạy ra bờ hồ. Lần này, cậu gặp ông Li. Ông Li là tay đánh cá giỏi nhất trong làng, cả đời sống dựa vào hồ Bà Dương.
“Hu Wa, con ra bờ hồ sớm vậy để làm gì?”. Ông Li cười hỏi. Hu Wa liền kể lại mọi phát hiện và trải nghiệm của mình cho ông nghe. Ông Li nghe xong, gật gù nói: “Hu Wa à, con có suy nghĩ như vậy là tốt.
Nhưng đánh cá không chỉ dựa vào sức mạnh, mà còn phải hiểu rõ về mùa vụ, dòng chảy và thói quen của cá. Con nhìn hồ nước này đi, bây giờ là mùa Hè, cá thường tìm đến những nơi sâu và mát mẻ. Còn đám cỏ nước dày đặc, chỗ đó không chắc đã nhiều cá, vì không gian nhỏ, thiếu oxy”.
Hu Wa nghe mà mắt không chớp, không ngừng gật đầu, ghi nhớ từng lời ông Li nói.
Minh họa/INT.
Những ngày sau đó, cậu bé hầu như ngày nào cũng chạy ra bờ hồ. Cậu quan sát sự thay đổi của nước, chú ý đến thói quen di chuyển của cá theo mùa và còn học cách sửa lưới, làm mồi câu từ những người có kinh nghiệm.
Một năm nọ, hồ Bà Dương xảy ra trận dịch bệnh cá rất hiếm gặp. Nhiều ngư dân trong làng kéo lưới lên toàn cá bệnh, thậm chí còn có rất nhiều cá chết trôi nổi trên mặt nước. Mọi người đều lo lắng, không biết phải làm sao.
Hu Wa nhớ lại những gì ông Li đã nói, cậu cũng đọc thêm một số sách rồi đề nghị với cha: “Cha, chúng ta có thể điều chỉnh thời gian đánh bắt, tránh những lúc cá dễ bị bệnh không? Ngoài ra, chúng ta có thể thả một ít thảo dược vào lưới, biết đâu có thể phòng bệnh cho cá”.
Ban đầu, cha cậu còn do dự: “Hu Wa, liệu cách này có hiệu quả không? Đừng làm bừa, lỡ tệ hơn thì sao?”.
Hu Wa nắm chặt tay cha, kiên định nói: “Cha, chúng ta thử xem, dù sao thì cũng hơn là không làm gì cả”.
Thấy con trai nghiêm túc như vậy, cha cậu quyết định tin tưởng con trai một lần.
Họ làm theo ý tưởng của Hu Wa, mới đầu chưa thấy hiệu quả rõ rệt, khiến ông Hu Qiang rất lo lắng. Nhưng không lâu sau, họ phát hiện số lượng cá bệnh trong lưới nhà mình giảm hẳn, cá khỏe mạnh ngày càng nhiều.
Năm đó, trong khi nhiều gia đình trong làng chịu thiệt hại nặng nề vì dịch bệnh, thì gia đình Hu Wa lại tổn thất ít hơn rất nhiều.
Tin tức lan truyền khắp làng, mọi người đều giơ ngón tay cái khen ngợi cậu bé: “Thằng bé này, nhỏ tuổi mà có ý tưởng hay thật!”.
Hu Wa bỗng trở thành nhân vật nổi tiếng trong làng, nhưng cậu không hề kiêu căng ngạo mạn. Cậu biết rằng, đây mới chỉ là khởi đầu, để giúp mọi người trong làng Feng Cao có cuộc sống tốt đẹp hơn, còn rất nhiều việc phải làm, một chặng đường dài đang chờ phía trước.
Thời gian trôi qua, Hu Wa dần trưởng thành, không còn là cậu bé ngây thơ ngày nào, mà đã trở thành một thanh niên có suy nghĩ, có trách nhiệm. Cậu quyết định không chỉ dừng lại ở việc đánh cá truyền thống mà sẽ cùng với dân làng khám phá những con đường làm giàu mới.
Hu Wa đến huyện, tham gia một số khóa học đào tạo về nuôi trồng thủy sản, học hỏi những kỹ thuật nuôi trồng tiên tiến và kinh nghiệm quản lý. Trở về làng, cậu chia sẻ kiến thức mình học được với mọi người, khuyến khích dân làng cùng nhau thử nghiệm phương pháp nuôi trồng khoa học.
“Thưa bà con, chúng ta không thể mãi phụ thuộc vào thiên nhiên mà phải biết áp dụng khoa học để tăng sản lượng và chất lượng”. Hu Wa đứng dưới gốc cây lớn ở đầu làng, nói với những người dân đang tụ tập lắng nghe.
Ban đầu, một số dân làng còn e ngại: “Hu Wa à, cách làm mới này liệu có hiệu quả không? Đừng mạo hiểm quá, lỡ thất bại thì sao?”.
Hu Wa kiên nhẫn giải thích: “Mọi người yên tâm, cháu đã nghiên cứu kỹ rồi. Chỉ cần chúng ta làm theo phương pháp khoa học, chắc chắn sẽ thành công”.
Dưới sự thuyết phục của Hu Wa, một số người dám nghĩ dám làm trong làng quyết định cùng cậu bắt tay vào làm. Họ đào ao nuôi cá, dẫn nước từ hồ về, chọn cá giống, tất bật làm việc không ngừng nghỉ.
Sau một thời gian nỗ lực, lứa cá đầu tiên đã được thu hoạch và đưa ra thị trường. Nhờ chất lượng tốt, sản lượng cao, cá nhanh chóng được bán hết sạch. Dân làng bắt đầu thấy được lợi ích, ngày càng nhiều người tham gia vào nuôi cá.
Minh họa/INT.
Trong quá trình nuôi trồng đó, Hu Wa cũng gặp không ít khó khăn. Có lần, cá trong ao bỗng chết hàng loạt, cậu lo lắng như kiến bò trên chảo nóng. Cậu ngày đêm trông coi ao cá, quan sát triệu chứng, tra cứu tài liệu và xin ý kiến của các chuyên gia.
Cuối cùng, cậu phát hiện ra vấn đề nằm ở chất lượng nước. Hóa ra, do những ngày trời mưa liên tục, nước bùn từ núi chảy xuống ao, làm ô nhiễm nguồn nước. Hu Wa nhanh chóng huy động dân làng cùng nhau dọn sạch ao, cải thiện chất lượng nước, cuối cùng đã cứu vãn được tình hình.
Một lần khác, giá cá trên thị trường đột ngột giảm mạnh, thu nhập của dân làng bị ảnh hưởng. Hu Wa lại tất tả đi khắp nơi tìm kiếm thị trường mới, thiết lập quan hệ hợp tác với một số nhà hàng và nhà máy chế biến, để giải quyết vấn đề tiêu thụ cá.
Dưới sự dẫn dắt của chàng thanh niên, nghề nuôi trồng thủy sản ở làng Feng Cao ngày càng phát triển. Dân làng xây nhà mới, mua xe mới, cuộc sống ngày càng khấm khá.
Còn bản thân Hu Wa, trong quá trình này cũng tìm được tình yêu của đời mình. Cô gái Xiu Lan trong làng luôn âm thầm ủng hộ sự nghiệp của Hu Wa. Cả hai đã nảy sinh tình cảm trong quá trình cùng nhau phấn đấu và cuối cùng quyết định về chung một nhà.
Ngày cưới của họ, làng Feng Cao trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết. Mọi người đến chúc phúc cho đôi bạn trẻ, khen ngợi họ là đôi trai tài gái sắc của làng.
Sau khi kết hôn, Hu Wa càng thêm hăng hái lao động sản xuất. Cậu không chỉ tiếp tục phát triển nghề nuôi trồng thủy sản, mà còn bắt đầu tìm hiểu về dự án du lịch sinh thái. Cậu muốn nhiều người hơn nữa biết đến làng Feng Cao, biết đến vẻ đẹp và sự trù phú của hồ Bà Dương.
“Làng Feng Cao của chúng ta có nguồn tài nguyên thiên nhiên phong phú như vậy, không thể lãng phí được. Chúng ta có thể phát triển mô hình du lịch sinh thái, để du khách đến trải nghiệm bắt cá, thưởng thức cá tươi và tận hưởng cuộc sống thôn quê của chúng ta”. Hu Wa đề xuất ý tưởng mới trong buổi họp làng.
Dân làng hưởng ứng nhiệt tình, mọi người cùng nhau sửa đường, xây nhà, làm đẹp môi trường.
Chẳng bao lâu sau, dự án du lịch sinh thái của làng Feng Cao chính thức khởi động. Du khách kéo đến nườm nượp, họ đến đây để ngắm cảnh đẹp của hồ, của núi; trải nghiệm cuộc sống thú vị của ngư dân; thưởng thức món cá tươi ngon. Danh tiếng của làng Feng Cao ngày càng vang xa, trở thành điểm đến du lịch nổi tiếng.
Hiện, làng Feng Cao đã có một diện mạo hoàn toàn mới. Ngôi làng nhỏ nghèo khó ngày nào giờ đã trở thành một vùng nông thôn tràn đầy sức sống và hy vọng. Đứng bên bờ hồ, Hu Wa nhìn ra vùng nước quen thuộc, lòng đầy cảm xúc.
“Cha, mẹ, cuộc sống của chúng ta sẽ ngày càng tốt đẹp hơn!”. Hu Wa thì thầm với hồ nước, như thể đang hứa hẹn với mảnh đất đã nuôi dưỡng mình một lời cam kết vĩnh cửu.
Hạ An (Dịch từ tiếng Trung)
Truyện ngắn của Wang Chenyu (Trung Quốc)
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn