Những người đội mũ trắng

Chủ nhật - 23/02/2025 10:15
 

Gió thoảng mùi cà phê thơm ấm áp từ những chiếc ly thủy tinh xinh xắn trên mặt bàn. Tiếng xào xạc khe khẽ của lá rơi vào vẻ tĩnh lặng của nơi này làm ngân lên những xung động nhẹ nhàng đang len dần vào lòng họ. Cả bốn người cùng yên lặng với ý thức cảm nhận thời điểm giao thoa giữa ngày và đêm ở tận cùng chân mây phía trước cho đến nơi họ ngồi. Trên đầu mỗi người là chiếc mũ lưỡi trai màu trắng. Cùng với chúng, họ tiễn mặt trời khởi bước chu du qua nửa địa cầu bên kia sắp sửa bừng sáng trong những ánh mắt lấp lánh nỗi đằm thắm.

Hai người đàn ông không còn trẻ như hai người phụ nữ. Khoảng thời gian quen thân giữa họ cho đến lúc này chưa thể gọi theo tháng, năm nhưng trong mỗi người đã xuất hiện cảm thức họ đang có trong nhau cuộc đời của mỗi người. Điều ấy xảy đến một cách tự nhiên và Bảo Khánh bất ngờ nhận ra nó khi anh nhìn ba người kia trò chuyện trong ánh hoàng hôn nơi đây. Bên cạnh anh là Yên Thái, cô gái có đôi mắt nâu trong đến đáy.

Đối diện với Yên Thái là một cô gái duyên dáng như những nốt nhạc của bản tình ca mà cô đang hát thật khẽ với người đàn ông bên cạnh mình. Rõ ràng, ở không gian này, họ là một sự kết hợp khá trọn vẹn, Yên Thái thầm nghĩ. Như đọc được trên nét mặt của cô điều đó, người đàn ông kia chợt ngừng lời bài hát đang ở một nốt ngân cao để mỉm cười với cô.

Minh họa: HOÀNG ĐẶNG

Một chuỗi tín hiệu vang lên từ chiếc điện thoại trong túi áo Bảo Khánh. Anh lấy nó ra, nhẹ nhàng xin lỗi những người xung quanh rồi ấn phím đàm thoại. Vẻ căng thẳng xuất hiện trên nét mặt của anh ngay trong những giây đầu tiên nhận thông tin. Trào dâng một cách bất ngờ trong Yên Thái nỗi lo lắng xen lẫn niềm trìu mến khi cô nhìn vào sống mũi thon thon mạnh mẽ của anh đang khẽ nhíu lại vì những trao đổi nào đó qua điện thoại. Anh phải đi. Sự việc vừa mới xảy ra đâu đó trong thị xã đang cần sự có mặt của anh. Yên Thái đứng lên cùng anh. Cô muốn nói là hai người kia và cô sẽ đợi anh quay lại. Anh mỉm cười với cô như thể anh đã hiểu điều đó.

Thanh Ly là người cuối cùng trong số họ lấy chiếc mũ trắng của cô ra khỏi mái tóc dài đen nhánh. Một chút vướng víu làm cô trở nên xinh đẹp lạ lùng trước ánh mắt tán thưởng của người đàn ông bên cạnh cô. Không khí của ban mai chất đầy sự trinh bạch, ngọt ngào và mát mẻ. Họ sẽ bắt đầu một ngày làm việc sau nửa giờ đồng hồ nữa. Nụ cười trẻ trung của Thanh Ly dừng lại trên một sợi tóc điểm bạc ở bên thái dương của người đàn ông làm nó sáng lên bất ngờ. Thanh Ly đang lo rất có thể ngày mai cô không đến đây được nữa, vì một lý do nào đó. Như thế, cô sẽ mất những khoảng thời gian đẹp đẽ như bây giờ cùng những người bạn đang đi vào từng nếp nghĩ của cô như mùi hương hoa hồng mỗi buổi sáng người chồng sắp cưới mang đến phòng cô.

Trong những lần gặp nhau, Thanh Ly thường hát các giai điệu mà họ cùng ưa thích. Cô không thể tự khước từ ý nghĩ là anh vẫn thường nhìn cô với ánh mắt ngỏ hết niềm ưu ái của người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi và cảm thấy một nỗi vui ùa đến trong thâm tâm mình. Thốt nhiên, một cơn gió lùa mạnh vào khu vườn làm lá vàng từ những cành khế rắc đều xuống.

Đây là lúc hai người đàn ông muốn dứt bỏ mọi thứ mà họ đang có, trừ hai cô gái này. Họ ao ước mình sống ở ngôi nhà này, làm chủ chiếc quán cà phê bé nhỏ và duyên dáng này. Thế nhưng, sau ý muốn thiết tha đó, lập tức, người đàn ông ngồi cạnh Thanh Ly thấy, cũng như Bảo Khánh, anh mãi mãi bị níu giữ bởi trách nhiệm và quyền lực của chính mình trong đời sống. Và cô, cuộc đời đang kết dần một chiếc thuyền hoa, nó sẽ đưa cô xa dần ánh mắt yêu thương của anh mãi mãi.

Giúp hai cô gái lấy những chiếc mũ, người đàn ông bất giác nhìn thấy một sợi tóc của mình vương trong vành mũ. Sợi tóc đã phai màu. Anh thấy rõ lòng mình chùng xuống. Thanh Ly làm sao yêu mến một người đàn ông như anh. Cô trẻ thế và anh sẽ chết buồn nếu ngày mai, trong chiếc ghế bên cạnh anh ở khu vườn này thiếu nụ cười thanh tao của cô cùng mái tóc mây. Dẫu thế, anh vẫn sợ phải nói đến tình cảm thật đang có trong anh trước chủ thể của những cái đẹp ấy. Đăm đắm với những suy tư đó, anh giật nảy người khi chợt lo lắng nếu bạn bè, gia đình anh hay biết cô đang có mặt bên cạnh anh và trong anh...

***

Mệt mỏi với những cuộc vui vô tiền khoáng hậu, Bảo Khánh ngủ vùi cả ngày cuối tuần. Sợ bất kỳ sự báo thức nào, anh rứt hết dây điện thoại trong nhà, ném chiếc điện thoại vào ngăn kéo của bàn làm việc. Thế giới bên ngoài như bị đẩy lùi, xa hẳn. Hài lòng và nhẹ nhõm, anh uống cạn ly nước lọc mát lạnh trước khi buông người xuống tấm nệm êm ái. Giấc ngủ nhanh chóng kéo đến, lôi tuột anh vào một thế giới khác hẳn cuộc sống bên ngoài đang mải miết xôn xao.

Hầu hết đàn ông ở xứ sở bụi bặm này đều khao khát sự trong trẻo nơi cô. Anh nghe điều đó trước khi gặp Yên Thái. Càng ngày anh càng thấy rõ ở con người cô đó là một sự thật hết sức rõ ràng và điều đó cuốn anh về phía cô với ý nghĩ anh cần phải chạm được vào cô, dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhất. Cứ thế, anh không nhận ra anh đang muốn mình trở nên hoàn hảo hơn trước ánh nhìn thẳng thắn và mượt mà của cô.

Vợ anh đánh thức anh bằng những nụ hôn dịu ngọt và đôi bàn tay mát lạnh. Nhòe đi trong tiềm thức của anh là thời gian. Anh ôm lấy người phụ nữ đáng yêu đó của mình trong hai cánh tay ấm áp. Chưa bao giờ anh thấy cuộc sống dễ chịu như lúc này. Nỗi thư thái xâm chiếm từng nụ hôn của anh đặt lên môi vợ. Ở đó, anh gặp nụ cười mỉm ngọt ngào không sao tả được trong hạnh phúc của chị. Bất chợt, giây phút này làm anh muốn nói với vợ về Yên Thái.

Anh tin rằng những năm tháng yêu thương của họ sẽ làm vợ anh hiểu những gì đang có trong anh khi anh nghĩ đến Yên Thái. Mắt anh lướt qua khung cửa sổ. Bên ngoài, trời bắt đầu tối. Đèn trong phòng chưa bật nhưng anh vẫn nhìn thấy rõ gương mặt của vợ đang hiền hòa áp vào khuôn ngực để trần của anh. Anh thầm mong cử chỉ ấy giúp chị hiểu là anh đang yêu một người khác nữa. Người đó là Yên Thái. Tình yêu đó khác với tình yêu của anh và chị. Và tình cảm đó đang làm anh cảm thấy yêu vợ hơn lúc nào hết.

"Anh muốn mời em cùng anh đến một nơi nào đó xa hẳn sự tò mò của mọi người...". Qua điện thoại, Yên Thái nghe giọng nói của Bảo Khánh lộ vẻ lúng túng. Đã hơn năm ngày nay, anh không đến chỗ của bốn người. Thanh Ly và người đàn ông kia trêu chọc cô rằng anh đã quên những chiếc mũ trắng. Cô mỉm cười. Cô tin anh vẫn mang chiếc mũ trắng của mình trong mỗi ngày dù trong cô vừa thiếu vắng một cái gì đó thật lớn.

Yên Thái đã nói cô muốn mình là người bạn nhỏ của anh. Khi đó, đôi mắt nâu của cô cháy lên sự chân thành bạo dạn. Nó lấp lánh trong bóng tối của đêm mùa hạ. Nếu không e rằng cô sẽ phật ý thì anh đã hôn lên đôi mắt ấy với tất cả niềm tin, tình cảm trìu mến và lòng biết ơn. Giờ đây, cô ngồi yên nghe anh nói. Trong thâm tâm, cô biết rõ đang từng phút một, cô đã yêu anh. Tình yêu đang đến với cô theo mỗi ngày; cái tên, giọng nói của anh trở thành một giai điệu hết sức dịu dàng, sâu lắng trong tâm hồn cô.

Chỉ từng ấy từ con người anh thuộc về cô mà anh không hề hay biết. Cũng như anh không hề hay biết cô đã thuộc về anh trọn vẹn trong những ngày tháng tới. Lúc cô nhìn thấy anh âu yếm đón vợ tại nơi làm việc của chị ấy là lúc nỗi buồn trong cô lên tiếng. Ngậm ngùi mà không ân hận, cô đứng yên nhìn theo bóng dáng hạnh phúc của họ xa dần trong ánh chiều đang cháy rực lên.

Bao trùm lên tâm trí của Bảo Khánh là nỗi lo ngại mọi người sẽ nhận ra sự gặp gỡ giữa trái tim anh và Yên Thái. Đúng hơn là anh sợ sức mạnh của những thứ ngoài trái tim, con người anh. Cho nên, trong một lần trò chuyện, cả anh và Yên Thái đều hiểu ra rằng nỗi cô đơn vô bờ bến đã đến với riêng cô khi cô muốn đem đến trong anh tất cả tình yêu chân thành, trong trẻo và giản dị mà cô đang có. Cuộc đời không cho phép, Yên Thái ạ. Anh nói điều đó bằng bàn tay cố kìm lại cử chỉ vuốt nhẹ lên mái tóc của cô.

Anh chưa kịp biết thế nào là niềm tự hào khi anh được cô yêu mến thì anh đã nhận ra một tình bạn cao thượng giữa nam và nữ, như anh và cô đang có, khó được những người xung quanh chấp nhận. Để rồi anh phải làm người vờ như ném vào hư vô tình thân của họ. Với trái tim đã đong đầy hình ảnh của anh, Yên Thái đi qua mùa hạ rát bỏng và ý thức mình đang có một mất mát khó đong đếm nhưng trái tim cô cũng trở nên giàu có hơn trong những ngày không gặp anh.

***

Bên kia phố, Thanh Ly chìm vào giấc ngủ hạnh phúc trong vòng tay êm đềm và nồng nàn của chồng. Ngày mai, cô và Yên Thái vẫn đến khu vườn nọ. Cô sẽ nghe trong niềm kiêu hãnh cô đơn của Yên Thái ngân vang một cái tên, một nỗi nhớ và niềm khát khao được tan vào từng hơi thở của người đàn ông mà Yên Thái yêu. Khi đó, ở góc bàn, hai chiếc mũ trắng của họ ươm đầy nắng và gió của khu vườn chợt trở nên trống vắng, mênh mông.

Truyện ngắn của NGUYỄN THỊ BỘI NHIÊN

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây