Tin Nhanh Việt Nam

https://baohomnay.com:443


Rộn ràng những ngày giáp Tết

Cả nhà quây quần gói bánh chưng ngày Tết là hình ảnh đẹp đậm chất truyền thống. Ảnh: CTTCP.

Cuối cùng, sau bao lần thầm mơ ước một mình, nhiều lần ấp úng bâng quơ, nhiều phen nói rõ to cái mong muốn được ăn Tết ở nhà sau mấy mươi năm xa Huế, chồng tôi gật đầu. Mai Lan cũng gật gật cái đầu be bé, cười tí toe cho mạ đi, và tôi khăn gói về quê ăn Tết.

Khi kéo chiếc va li ra khỏi phi trường Phú Bài, lòng tôi hớn hở, tim tôi nhảy thót, tại tôi nghe loảng xoảng cái “bồng binh dồn” nhớ Tết quê hương đang vỡ vụn dưới chân... Mỗi bước là mỗi huy hoàng xua bóng tối, cái tâm bệnh nhớ Tết quê hương sẽ thôi không còn lộng hành dằn vặt người xa quê mô nữa, có nghe bước chân... ta về. Tôi đang về đây đến đó gấp bước mà đi, vì tôi đang.. về...

Tôi đang về đây, đến đó gấp bước mà đi, vì tôi đang... về... “Về nhà” với một nỗi hăm hở chưa từng, hăm hở sẽ ngốn ngấu hết những điều mà trong cơn mơ nhớ nhà nhớ Tết đã mấy mươi năm lận đận không nguôi...

Hai bảy Tết! Tuy đã muộn nhưng vẫn còn kịp chán thì giờ để làm mứt. Trái mứt me chạy hàng đầu trong trí nhớ. Thuở học trò thích ăn chua! Mứt me! Ơi me dầm chua chua ngọt ngọt thèm chảy nước miếng. Còn nhớ ngày nào chị tôi bắt tôi ngồi cạo lớp vỏ me nâu nơi sân mà tôi nhất định trốn vào một góc để đọc cho xong cuốn tiểu thuyết của Nhất Linh, khi ngẩng đầu lên được là chỉ biết há hốc mồm trầm trồ thẩu mứt của chị khéo làm sao!

Hai tám Tết! Ta hãy làm mứt bí đao như mạ ngày nào. Mạ làm mứt bí đao trắng trong như miếng ngọc thạch được bà khen hoài mỗi năm ngày Mồng Một Tết. Ai đã thử cắn miếng mứt bí đao chưa nhỉ? Tôi thì sợ nó vì nó vừa quá đẹp vừa quá ngọt! Nói ra thì bà với mạ chê ngu, ngon rứa mà sợ!

Tôi chỉ thích nhất bánh măng, thơm mùi thiên nhiên, hầu như đang tuyệt gốc vì khó làm. Lại còn bao nhiêu thứ bánh Huế: Bánh nậm, bánh sen tán, bánh phục linh, bánh su sê, bánh ít đen... Năm nay “đơm quả bồng” Giao thừa và cúng ông bà đầu năm phải lộng lẫy cao ngất hơn năm nào.

Còn dư ngày hai chín Tết, dành cho việc chuẩn bị gói bánh chưng bánh tét chớ chi nữa! Ngâm nếp, ngâm đậu đặt thịt heo tươi, bẻ lá... Còn nhớ thời xưa, ngày cuối năm mạ bảo các anh lên vườn mệ xin lá dong, lá chuối, lá dừa. Thế là cả bọn rủ nhau đua xe đạp trong gió lạnh, qua cầu Gia Hội, qua Phu Văn Lâu, chợ Kim Long, vừa đạp vừa cười giòn như bắp rang

A ! Tôi sắp sửa chui người vào... trong một cái Tết thật sự ở nhà!

Khi cô nhân viên cắt miếng giấy hành lí trước khi ra cửa, mắt tôi rực ánh lửa đêm Giao thừa nấu bánh sắp tới, chấp lóa cả cái khung cửa ra sân bay, làm chao đảo mắt nhìn. Tôi giao cái vali vào tay anh cả, người lạng đi như say.

Nắng Phú Bài vẫn như độ nào, vừa hành hạnh bóng núi, vừa lộng gió đồng quê. Hơi nóng bất thần phả vào mặt, bóp nghẽn con tim, ngưng máu trong nửa giây, hoa hoa mắt, cơ thể chớp nhoáng như rơi tòm vào một lỗ hổng, rồi vùng lên hối hả. Vẫn như thế mỗi khi bước chân trên nền ga Phú Bài... cái cảm giác tê người trong nắng... nhớ ấy. Và tiếng rù máy rè rè của chiếc landrover cũ kĩ. Tôi níu tay nơi khung xe, nhìn sang anh, vẻ trầm tĩnh hiền hòa của anh, chẳng bốc một tí ti gì hơi Tết, pha nguội phần nào cái nóng bếp lửa Giao thừa đang hừng hực trong tôi.

Dần dà từng chặng, cho đến khi về đến nhà thì cái bếp lửa hầu như tắt ngấm theo. Một nỗi hiu quạnh nào đó xông lên đột ngột rồi len vào người, mặc cho buổi tái ngộ anh em làm vui lòng khôn xiết, nhưng ngó quanh thật đơn chiếc. Căn nhà rộng, vắng người, trẻ không có, người già cũng không, (tôi vẫn xếp anh tôi thuộc thế hệ trẻ... có lẽ để mình cũng đừng già theo), nếu có mạ ngồi cạnh bà nơi sập gỗ, thì căn nhà chắc đã rộn ràng tiếng chào hỏi.

Thái Kim Lan/ NXB Kim Đồng

Nguồn tin: www.baomoi.com

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây