Những ngày sau bão
- Chủ nhật - 24/11/2024 10:15
- In ra
- Đóng cửa sổ này
Đình cầm tay nàng và hỏi nếu thật sự có kiếp sau em vẫn yêu anh chứ? Em chưa biết, còn xem thái độ của anh thế nào đã, anh hỏi hóc búa thật đấy! Như là giận dỗi, Đình bỗng nhiên biến mất khỏi vòng tay nàng.
Nàng chưa thoát ra được sự luẩn quẩn của cơn mưa đêm qua thì bản tin sáng kèm với dự báo thời tiết về một cơn bão đổ bộ vào biển Đông với sức gió cấp 12-13, giật trên cấp 16, sức tàn phá của bão rất kinh khủng, đường đi của bão phức tạp, khó lường. Dự báo, đây là cơn bão đổ bộ vào đất liền nước ta mạnh nhất trong khoảng bảy mươi năm qua, bão chưa về mà lòng đã thấy tan hoang. Nàng dọc chiếc bánh mì, áp chảo rồi lấy hai quả trứng và một ít pate trộn đều lên, mùi trứng rán thơm phức bay khắp phòng. Bỗng tiếng Hào nói to phía sau lưng, đã nói bao nhiêu lần rồi, đun nấu thì bật cái quạt hút mùi lên, khói bốc khắp nhà. Hào đứng cạnh nàng từ lúc nào không hay. Vâng! Vừa nói nàng vừa bật quạt hút mùi. Ơ, cái bát nước mắm tối qua vừa để đây lại đâu rồi. Nàng gắp trứng kẹp vào bánh mỳ, cho thêm ít tương ớt và rau mùi. Anh ăn sáng đi ạ! Tôi hỏi bát nước mắm hôm qua để cạnh bếp từ đâu rồi? À em vừa đổ đi rồi, còn ít để lại làm gì. Để mà kho thịt, kho cá, nói mãi vẫn không chịu nghe.
Minh họa: TQ.
Hào gặm miếng bánh mì rõ to, song có vẻ anh vẫn còn khó chịu. Vừa đầu tuần ăn bánh mì, hôm nay lại bánh mì, khô chết đi được. Nàng bổ một quả lê, vừa cho lên miệng thấy đắng ngắt. Hào chỉnh tề trong bộ quần áo công sở ra dáng một người thành đạt, anh đứng trong nhà tắm chải tóc rất lâu, nghiêng bên phải rồi lại bên trái chỉnh sửa từng sợi tóc. Nhớ lời mẹ dặn ngày còn sống, đàn ông tập trung vào ngoại hình nhiều quá thường có tính gia trưởng, nhưng lại không làm nên chuyện gì lớn được.
* * *
Nàng soạn tin nhắn: "Thưa quý phụ huynh! Hiện nay, do mưa bão nên hệ thống điện khu vực trường học chưa khắc phục được, các con vẫn học online cho đến hết tuần này. Kính nhờ các bác đôn đốc các con vào lớp đúng giờ. Trân trọng!". Chào các con! Hôm nay chúng ta học bài "Tiệm cận đứng, tiệm cận ngang". Các con lưu ý, tiệm cận đứng là dạng bài hay gặp trong các đề thi. Tuy đây là kiến thức không khó nhưng các con không nên chủ quan...
Chiều tối, trời lại đổ mưa, nàng gọi điện thoại cho bố hỏi xem từ chiều qua đến giờ nước đã rút nhiều chưa? Nhà mình gần đê, con lo lắm bố ạ. Bố bảo nước đã rút nhiều rồi, trong nhà chỉ còn ngập trên mắt cá chân. Đồ đạc nhà mình có gì đâu, cái tủ lạnh và mấy đồ lặt vặt bố đã nhờ cậu hàng xóm bê lên tầng 2, còn tivi thì treo trên tường cao nên không việc gì. Trước hôm bão về, nàng đến thăm bố, rau xanh đã đắt đỏ, 65 nghìn một quả bí xanh, 30 nghìn một mớ rau muống. Bố bảo đừng lo cho bố, học sinh vẫn mang đồ đến, nhiều khi còn không ăn hết. Khi thì mớ rau quả trứng, lúc thì vài cân gạo ngon.
Từ hồi nghỉ hưu, bố nhận dạy thêm cho các cháu quanh khu vực, ông không lấy tiền, bố mẹ các cháu vẫn gửi quà cho ông, mua đồ biếu thầy những vật dụng cần thiết. Bố nàng lúc nào cũng lạc quan, ông bảo lương hưu tới gần 7 triệu đồng, bố sống có một mình nên cũng không thiếu thốn gì. Ngôi nhà 3 tầng nhỏ, vỏn vẹn được 40 mét vuông, tầng 1 là bếp và phòng khách, tầng 2 là lớp học, phòng ngủ, tầng 3 là phòng thờ và phía ngoài là sân phơi cùng với mấy chậu cây cảnh xinh xắn. Ông hài lòng với cuộc sống của mình, tìm niềm vui bằng thành tích của học sinh. Nàng ước gì có sự lạc quan và sự kiên trì như bố.
Bão đã cuốn đi bao nhiêu thứ rồi, nhà cửa, vườn tược, hoa màu… dữ dội và tàn nhẫn hết sức. Mấy ngày nay lúc nào nàng cũng sống trong hai thái cực bi quan và lạc quan, xót xa nhưng đôi lúc cũng thấy lòng ấm áp. Chuyện tử tế bao trùm trên những cơn mưa vẫn còn dai dẳng khắp miền Bắc. Đó là những chuyến xe hàng giúp đỡ đồng bào, các bác tài thay nhau chạy xuyên đêm từ miền Trung, miền Nam đến với miền Bắc yêu thương, những khẩu hiệu dán lên ôtô “Không phải hàng cứu trợ mà là nghĩa đồng bào”, “Miền Nam hướng về miền Bắc yêu thương”, “Chuyến xe không đồng hướng về đồng bào bị bão lũ”…
Đường từ Nam ra Bắc chưa bao giờ thân thương đến thế… Chiều nay đi làm về nàng ra thẳng UBND phường cùng công an phường, đoàn thanh niên, phụ nữ để đóng gói các phần quà gửi đồng bào vùng lũ, gói quà được hút chân không cẩn thận gồm nước uống, lương khô, đèn pin... Nghĩa tình đồng bào thiêng liêng hơn bao giờ hết khi những tấm lòng chỉ biết cho đi và nhận lại là sự bình yên trong tâm hồn. Dù sao thì mấy ngày sau bão cũng đánh sập tinh thần của nàng, thấy người bải hoải, tinh thần đi xuống. Hình ảnh một con trâu kiệt sức trong dòng nước lũ cũng làm nàng xúc động, cái cây to ở cổng trường nằm bất động, nàng bỗng thấy nó như một sinh linh, tất cả những thứ được lớn lên, được tồn tại trên cuộc đời này đều cần sự sống.
Phật dạy đời người là bể khổ trầm luân, cho nên đức Phật luôn sống cuộc sống khổ hạnh. Lúc này nàng thấm thía nỗi đau của con người, mình ở nơi khô ráo ấm áp thế này, ngoài kia, bao mảnh đời khốn khổ trăm bề. Trời mưa chưa dừng lại người dân còn khổ biết bao nhiêu khi tiếp tục có những vùng sạt lở đất kinh hoàng. Trong cơn cuồng phong của trời đất, nhiều người đã mất người thân, còn nhiều nạn nhân xấu số nằm đâu đó ngoài kia, hòa lẫn bùn đất... Còn mưa là bà con còn lo lắng, còn mưa thì việc tìm kiếm cứu hộ càng khó khăn.
Đêm lúc nào cũng mang vẻ lặng lẽ của riêng mình, nó như thể sinh ra để làm cho những khoảng lặng im càng thêm bí ẩn và nỗi đau của con người hiện hữu rõ ràng hơn bao giờ hết. Hào đã ngủ say, tiếng ngáy rít lên từng chặp. Lác đác có vài hạt mưa rơi lộp bộp. Đêm càng ngày càng dài, nàng trằn trọc mãi vì những hình ảnh trên tivi cứ ám ảnh. Số phận con người thật vô thường, nhỏ bé và nghiệt ngã. Cơn bão ập đến như một con quái vật khổng lồ, dữ tợn. Trong cơn giận dữ, nó gầm gào, rú rít và cuốn băng tất cả. Tối nay, trên VTV đưa tin một gia đình có 4 người thì 3 người bị sạt lở đất vùi lấp. Hai ngày trời mới tìm được thi thể thì gia đình không lo được quan tài và hành trình của 3 chiếc quan tài đến được với 3 người cần nó thật gian nan.
Đội cứu hộ phải tháo rời quan tài, rồi cùng nhau vượt rừng, vượt núi, tránh các ngầm nước sâu, khu vực sạt lở. Mất nửa ngày trời mới tới nơi, gia đình chỉ còn duy nhất người vợ sống sót trong sự đau đớn đến xé lòng. Sự khắc nghiệt của thiên nhiên khiến con người chịu những nỗi đau tận cùng, những nỗi đau không thể gọi thành tên, nỗi đau lặng câm như đá. Nàng khóc nức nở, nước mắt mặn chát rơi. Đôi vai nàng rung lên mang theo bao ấm ức, lòng tan hoang trống trải vô cùng. Hào tỉnh giấc, anh kéo vai nàng về phía mình, làm sao mà khóc? Ờ, à! Anh ngủ đi, em không sao ạ! Không sao, sao lại khóc? Em nhớ lại những hình ảnh trong cơn lũ thương quá anh ạ! Thôi ngủ đi, bị dở à, đêm hôm khóc lóc cái gì?
Nàng lặng lẽ ôm chăn ra phòng khách rồi nằm trên ghế sofa. Nỗi buồn cứ giăng mắc trong lòng. Nàng thiếp đi trong vô thức, nàng lại mơ thấy Đình, anh mặc bộ quân phục nhưng bị ướt lép nhép, hình như anh đang đi đâu đó rất vội. Nàng chạy theo anh và chỉ biết khóc, em xin lỗi anh! em đã hiểu lầm anh rồi. Em tưởng là anh phản bội em nên em đã bỏ đi. Ai ngờ đấy là một phần công việc của anh. Đừng trách em nhé! Nàng vừa khóc vừa chạy theo bóng hình của Đình. Dần dần hình bóng ấy tan biến trong khói sương hư ảo, rồi bỗng anh lại hiện ra nhìn nàng mỉm cười, một nụ cười hồn hậu và ấm áp. Không hiểu sao con Dưa biết nàng không ngủ trong phòng nên 6 rưỡi sáng nó lại ra khua nàng dậy, nó cào vào chân bàn tạo ra những tiếng kêu rất khó chịu, rồi nó meo meo vài tiếng. Em Dưa em đừng cào nữa, em ngoan nào! Bao giờ nó cũng lăn một vòng tròn trước khi được cho ăn sáng.
Hào tỉnh dậy, thấy nàng đang nói chuyện với con Dưa thì tỏ ra không hài lòng. Sáng nào cũng làm loạn nhà lên. Sáng ăn gì? Vâng em nấu mỳ Chũ. Đêm hôm qua lại ra sofa nằm à? Vâng! Thế chắc định nằm riêng để mộng mơ đến người cũ hay sao? Không, em chỉ sợ anh mất ngủ. Ra ghế ngủ tưởng tôi không mất ngủ à, nếu cô không muốn ngủ ở đây nữa thì về nhà bố cô mà ở. Nàng miễn nhiễm với kiểu nói này của Hào đã hơn một năm nay. Cô vội vàng chuẩn bị bữa sáng. Bản tin thời sự buổi sáng vang lên giọng của biên tập viên như nghẹn lại. Kính thưa quý vị và các bạn! Vẫn là tấm gương hy sinh trong thời bình, đi đủ nhưng về thiếu một người.
Vâng! đồng chí Thượng úy Nguyễn Văn Đình sinh ngày 22/2/1995 đã hy sinh trong khi thực hiện nhiệm vụ cứu hộ người dân trong một vụ sạt lở đất kinh hoàng… Nàng làm rơi chiếc bát đánh choảng rồi nàng chạy ra ghế ngồi bất động, con Dưa như hiểu chuyện, lặng lẽ ra ôm lấy chân nàng, nó cào nhẹ như âu yếm và chia sẻ. Như mọi ngày, Hào đã chuẩn bị xong quần áo chỉnh tề, chuẩn bị ăn sáng. Anh thấy chiếc bát vỡ toang, nồi canh trên bếp vẫn nghi ngút khói. Hào không nói câu nào, anh đi thẳng ra cửa. Nàng òa khóc, nàng không tin vào tai mình nữa, đúng là Đình rồi, mặc dù lúc đó nàng đang ở trong bếp nhưng biên tập viên đọc đúng ngày sinh, địa chỉ nơi công tác của Đình, anh cũng vừa nhận khen thưởng đột xuất trong lần truy bắt một tên tội phạm cướp giật nguy hiểm, trả lại tài sản cho người dân.
Nàng tìm kiếm tên anh trên Google và sự thật chỉ xác nhận là cơn đau như xé lòng. Đúng là Đình - người mà cô đã có một mối tình suốt tuổi thanh xuân, một thời nàng đã nghĩ rằng Đình chính là mảnh ghép còn lại của cuộc đời mình, hai đứa đã từng nhớ nhau hàng đêm, nhớ nhau mỗi sáng, đã từng nhắn tin cho nhau những câu chuyện không đầu không cuối, trên trời dưới biển mà không biết chán, đã từng ăn với nhau những món ăn bình dân mà thấy như thưởng thức sơn hào hải vị, hai đứa đã từng yêu nhau rất nhiều nhưng tất cả chỉ là đã từng...
Nàng ngồi đó bao lâu không biết, những tiếng chuông nhắc hẹn để chuẩn bị vào lớp vang lên. Lớp học hôm nay vẫn học online dù nắng đã về, chút nắng nhạt le lói nhưng vô cùng quý giá của những ngày sau bão.
Truyện ngắn của Đoàn Thị Phương Nhung