Giò lan Pí Bửa
- Thứ ba - 28/01/2025 10:15
- In ra
- Đóng cửa sổ này
Quẩn quanh cũng cạn một năm. Giữa trưa cuối năm, nắng đang hườm hườm mà gió bấc bỗng ràn rạt tràn qua dãy núi Hang Nhên vào bản khiến không khí đột ngột trở rét. Rét ram ráp như cỏ lau chà xát trên da thịt. Em ngồi bên hiên, đều tay sàng sảy mớ nếp nương mới giã. Những hạt gạo bắt nắng no tròn, nằm ngoan trong chiếc rá ám nâu bồ hóng, ngời lên sắc trắng ngọc ngà. Bầy chim nộc thua đậu trên chiếc sào phơi áo cóm dạn dĩ sà xuống, tranh nhau nhặt nhạnh những tấm vụn rơi vãi quanh nia.
Tự dưng, em nôn nao nhớ bố, nhớ chị Biện. Mẹ dặn em: "Mày cứ cắt thêm lá dong, đong thêm gạo nếp cho mẹ!". Tết năm nào mẹ cũng dặn em như thế. Năm ngoái, bánh chưng treo bên cột nhà không đợi nổi chị, rầu rĩ mốc xanh mốc trắng...
Cả hiên nhà xôn xao mùi nếp mới thơm dịu và hương hoa da diết ngạt ngào. Mẹ con em cắt lá dong gói bánh chưng. Mắt mẹ bị cườm khô nặng nhưng tay mẹ thoăn thoắt. Em gói không theo kịp mẹ. Vết sẹo mờ trên ngón trỏ trái đánh thức trong em kỷ niệm ngày xưa.
Mười ba năm trước, cũng chỗ hiên nhà này, hai chị em được mẹ dạy gói bánh chưng đem biếu ông bà. Chị Biện khéo tay nên chiếc bánh đầu tiên đã vuông chằn chặn. Em thì luống cuống làm rách bao nhiêu lá dong vẫn không ra hình thù gì. Em ghen tức với chị Biện nên cố giành lấy sợi lạt chị vừa mới chọn. Giằng co qua lại, em bị lạt cứa đứt tay. Bố rút chiếc roi mây giắt bên vách nhà, phạt vào lòng bàn tay chị ba phát. Bố dằn giọng: "Tao mang mày thả suối cho thuồng luồng bắt mày đi!". Chị ấm ức, nghiến chặt răng, không dám cãi lại nửa lời, càng không dám bật ra tiếng khóc...
Tết năm nay chỉ có chồng chị Biện đi xe máy lên thăm vào đúng tối Tất niên khi nồi bánh chưng đang sôi lục bục nơi khóe bếp và nén hương trên ban thờ bố cháy tàn cong vút như những dấu chấm hỏi, tại sao chị Biện hai năm liên tiếp không về? Anh rể thảng thốt: "Mẹ ơi, cái Biện bị u não, con chạy vạy khắp nơi chưa xoay xở đủ tiền. Trăm sự trông cậy vào mẹ. Chỉ có mẹ mới cứu được vợ con".
Mẹ đành đồng ý giao cái tài sản giá trị nhất trong nhà này cho anh rể. Em đắn đo ngăn lại: "Để con tính đã". Nhưng, em phải tính làm sao cho thấu đáo, vẹn toàn đây khi chị Biện bị u não, mẹ em bị cườm khô và có dấu hiệu teo dây thần kinh mắt, ai cũng cần được mổ ngay. Đọc thấu suy nghĩ của em, mẹ thủ thỉ: "Mẹ nhìn thế đủ rồi. Tuổi này, người ta không nhìn đời bằng mắt mà phải nhìn bằng tâm, con ạ. Chị mày còn cả tương lai".
Minh họa Đào Quốc Huy
Sau những trận đòn roi của bố, chị Biện muốn mình lớn thật nhanh để rời bản. Chị luôn tưởng tượng về một thế giới sầm uất bên ngoài những đỉnh núi nhấp nhô như mẻ bánh chưng gù vừa được xếp vào nồi này. Em thì tính vốn nhút nhát, nên luôn thấy nơi đây bình yên. Em thích những ngày xuân xách chiếc xô gỗ theo bố thập thững lên núi Hang Nhên tìm mật ong. Lũ ong ruồi rất thích đậu vào cái bớt bông hoa đỏ trên mu bàn tay em. Bố bảo, từ ngày em ra đời, bố làm việc gì cũng suôn sẻ. Chuyến nào em đi rừng cùng bố, bố đều gánh trĩu hai xô mật đầy. Bố cưng chiều em như quả trứng chim mỏng vỏ.
"Bố chỉ thương mày!". "Bố thương hai chị em mình bằng nhau mà...". "Nếu bố thương tao bằng một nửa mày thôi, tao đã không muốn thoát khỏi nơi này", chị Biện úp gương mặt vào bàn tay nứt nẻ thâm đen nhựa chuối, khóc sụt sịt, "con bò ốm, bố còn mang chăn ra đắp cho nó. Tao bị ốm, bố bảo tao giả vờ để trốn việc!". Chị sáng dạ, học đến đâu chữ nảy mầm trong đầu đến đấy. Giấy khen dán kín cột nhà. Chị dạy em viết văn, làm toán.
Nhưng, em nghĩ biết nhận mặt chữ để đọc lá thư, biết cộng trừ nhân chia để đi chợ phiên là đủ lắm rồi. Em chỉ thích vẽ, bằng than và sỏi. Em vẽ lên sàn nhà, mùa hoa cải nở nghiêng bên triền suối. Em vẽ lên nền đất, đỉnh trời xa nũng nịu những đám mây. Em vẽ lên thân cây, bầy mục đồng đang lùa bò xuống núi. Em vẽ lên lá chuối, đàn nộc thua bay trong khói hao gầy. Ngắm tranh em, chị Biện bảo, tranh em đẹp và thanh bình như tâm hồn em vậy...
Thi trượt đại học tới ba lần, chị Biện bình thản chấp nhận kết quả, như bao năm nay vẫn cắn răng chịu đựng những trận đòn roi dồn dập của bố mà không hề rơi lấy một giọt nước mắt nào. Chị xin phép bố đi làm công nhân. Bố gục đầu bên chiếc điếu trơn bóng nước tre già bắt nắng rọi xuống từ lỗ thủng mái nhà, lởn vởn đám khói thuốc lào trĩu nặng tâm tư chưa kịp tan hết.
Mãi một hồi lâu, bố mới ngẩng đầu lên, nhìn chị chằm chằm như soi tìm tuổi trẻ của mình trong gương mặt chị. Chị cá tính và bướng bỉnh giống bố. Bố biết mình chẳng đủ sức buộc chân chị lại cái bản làng heo hút này. Bố gật đầu. Và hai mươi tuổi, chị lặn lội xuống phố bắt đầu một cuộc sống bộn bề, vất vả. Hằng tháng, chị gửi tiền đều đặn về nhà, mẹ cuộn tròn từng tờ nhét vào ống nứa khô, giấu sâu trong chum lúa. Bố em thôi lên rừng lấy mật ong về bán. Cuộc sống gia đình bình lặng trôi đi...
Mùa đông năm ấy, sương mù bùng nhùng bao trùm lên từng nếp nhà gỗ chênh vênh. Hửng trưa mới phân định được mặt đất và bầu trời. Và cái rét thì được chuốt sắc lẹm như sợi cật nứa cứa trên da thịt. Đó là ngày chị Biện đi lấy chồng. Chồng chị là giám đốc một công ty xây dựng. Lũ gái bản cứ thập thò bên rào dã quỳ, nhìn chị mặc váy trắng cô dâu theo kiểu của người Kinh, trầm trồ ngưỡng mộ.
Từ nhà em, anh rể lái chiếc ô tô đỏ chở chị, ro ro leo hết con dốc rồi phóng đi ù ù, để lại làn bụi mù trắng xóa. Đứng bên gốc ban trụi lá, bố đăm đắm nhìn theo, một giọt nước mắt trong veo lăn trên gò má bố rồi đọng lại như keo đính ở đuôi cằm. Lần đầu tiên trong đời, em thấy bố khóc. Hẳn trong giọt nước mắt ấy chất chứa nhiều nỗi niềm. Bố xót chị đi lấy chồng tha hương hay bố day dứt ân hận vì những năm tháng hà khắc với chị?
Tết năm ấy, vợ chồng chị Biện về thăm nhà. Em tíu tít chạy ra cổng đón chị. Chị trông khác quá. Môi chị đỏ. Mặt chị đầy phấn. Tóc chị xoăn vàng. Váy chị ngắn cũn ngang đùi. Chân chị đi giày cao gót lênh khênh. Chị đưa những ngón tay đính móng giả nhọn hoắt vuốt tóc em rồi hỏi: "Dạo này chấy có làm tổ nữa không?". Chị ngồi bên mâm cơm, khảnh khọt gắp vài ba cọng ngồng cải luộc, nhỏn nhoẻn nhai vào rồi nhăn nhó nhè ra. Chị bĩu môi chê bánh chưng gù nhão nhoẹt, thịt gác bếp ám khói khê nồng. Chị bảo, ở phố, chị đã quen ăn xúc xích, bánh pizza, đùi gà tẩm bột chiên, chị sợ ăn mấy món quê mất vệ sinh, bụng dạ biểu tình. Vợ chồng chị ngồi chưa ấm chỗ đã vội vã về xuôi.
Mắt mẹ em ngày càng yếu dần, quãng đường từ nhà lên nương trở nên gập ghềnh, khúc khuỷu. Mẹ vấp phải rễ cây, chệnh choạng ngã giập hai đầu gối. Em thay mẹ cáng đáng việc đồng áng, gieo lúa, giâm sắn, trỉa ngô và trồng luôn những ước mơ của mình trên mấp mô đất đá, chờ ngày chúng đơm hoa kết quả. Mẹ như con mèo lầm lũi trong góc bếp, khâu vá, thêu thùa bên ánh lửa bập bùng cháy đến kiệt cùng hơi ấm. Hôm bố đưa mẹ xuống bệnh viện tỉnh khám, bác sĩ bảo phải phẫu thuật sớm. Cả mấy chục triệu, nhà em làm gì có tiền. Mẹ cấm em viết thư kể cho chị Biện, em vẫn làm trái ý mẹ. Nhưng, cả tháng ròng chị mới hồi âm ngắn gọn rằng, công ty chồng chị vừa bị phá sản!
Bố lại lủi thủi lên núi lấy mật ong. Người ta đốt rừng làm nương, phun thuốc trừ sâu, diệt cỏ, ong bướm, chim muông chẳng còn nơi để tồn tại. Có bữa bố xách xô không về nhà, tóc tai xạc xờ, mặt buồn tiu nghỉu. Em ngồi bên cầu thang mòn vẹt, nhìn lên dãy núi lam tím ẩn hiện trong nhập nhờ sương khói xa xăm. Những giấc mơ em trồng trên đá chưa nảy mầm. Núi sắp chẳng nuôi nổi người nữa rồi.
Có lẽ nào, em phải rời bản một chuyến tìm cơ hội đổi đời? Mà không đổi được đời thì chắc cũng lo được cho bố mẹ cái ăn, cái mặc. Núi xếp núi để chở che cuộc sống con người hay tạo thử thách cho mỗi người vượt qua giới hạn? Núi cứ trầm ngâm nhìn em, mặc em rối bời trong tơ lòng đau đáu. "Mày... mày... không đi đâu hết!", bố em vừa nói, vừa ho sòng sọc, khói thuốc lào bay là đà trong gian bếp nhờ nhờ ánh lửa, cay xè, "một con Biện là đủ rồi!".
Dạo ấy, cả bản rộ lên làn sóng leo núi tìm phong lan. Có nhà bán được giò lan đột biến đủ mua hẳn một chiếc xe máy số. Bố em cũng hì hụi mài sắc con dao găm và cây giáo, lặn lội lên đường cùng ông bạn tên Lún vốn đã chán nghề bắt rắn, không dám mong đổi đời nhưng ít nhất cũng đủ tiền mổ mắt cho mẹ. Bố yêu mẹ nhiều như cỏ trên núi đá, lá trên cây rừng, cải bên triền thung, nước trong lòng suối.
Bố và chú Lún dự định sẽ đi rất xa, qua dãy Hang Nhên và nhiều dãy núi khác để đến đỉnh Xùng Lài, nơi có loài lan pí bửa quý hiếm và đắt đỏ nhất sinh sôi. Đây là giống lan đặc biệt kì lạ, hàng vạn bụi mới có một bụi kết nụ, nụ ngậm cánh chín năm mười tháng mới tới cữ đơm hoa, những bông hoa hình cánh bướm đỏng đảnh đổi màu theo thời tiết, ngày ấm tím ngắt, ngày lạnh sáng hồng, nhưng lưu hương sắc cả năm liền mới rụng.
Em nghe người già kể, đỉnh Xùng Lài lắm thú dữ và ma quỷ. Mẹ em ra sức ngăn bố lại. Nhưng, xưa nay, ý bố đã quyết thì không ai cản nổi. Mẹ đành đùm túm mấy chục cái bánh giầy trong tay nải, dặn dò bố đủ điều. Bố giẫm những bước chắc nịch trên chín bậc cầu thang, đi một mạch, không ngoái đầu lại, chắc bố sợ chạm vào đôi mắt ngân ngấn nước của mẹ. Lòng em cũng chợt bồn chồn như lá khô ngún lửa...
Tiếng sói từ một ngọn núi vắng xa nào đó thê thiết vọng về. Âm thanh não nề luẩn quẩn trong tâm trí hoang mang. Mẹ trằn trọc lật lưng hết bên này sang bên kia. Mẹ không ngủ được. Em cũng không ngủ được. Ánh lửa trong khóe bếp cứ khắc khoải, chờn vờn vạt sáng, vạt tối. Em trở dậy chất thêm củi vào bếp lửa. Rồi em mở hé cửa sổ nhìn ra ngoài, trăng như chiếc liềm người nông dân để quên bên góc trời, đơn côi và lặng lẽ. Không biết bố và chú Lún đã lên đến đỉnh Xùng Lài chưa? Đêm sâu hơn bởi tiếng gió rít u u ai oán. Sương muối chạm vào vết nẻ trên môi em ran rát. Chốt chặt cửa sổ, em cầm mũi que đan vẽ chân dung bố trên vách bếp mịn đen than khói. Đôi mắt bố vẫn hiện ra buồn thăm thẳm...
Đầu tháng, chú Lún về, da tái xám như ngấm hết mọi gian truân của sương rừng, gió núi. Chú bảo, bố em bị sẩy chân rơi xuống vực sâu, mất xác. Em chết lặng bên bậu cửa. Mẹ đã đứng sau lưng em tự bao giờ. Mẹ loạng choạng đổ ập vào người em. Đôi chân em bủn rủn, mất thăng bằng cũng ngã quỵ ra sàn.
Chú Lún giúp em dìu mẹ vào giường, rồi lẳng lặng đi về. Em xoa bóp chân tay cho mẹ. Chân tay mẹ gầy như cành cây nghẹt rễ. Lồng ngực giần giật từng cơn, em ôm chầm mẹ, khóc không thành tiếng. Em không thể nào ngăn nổi ý nghĩ đưa em về chốn rừng thiêng nước độc. Bố em nằm dưới đáy vực sâu hoang lạnh, giữa tiếng côn trùng, giữa tàn hoa dại, giữa mù hơi nước và được từng đợt lá vàng lã chã rơi đắp thành nấm mộ mong manh. Bố còn nợ mẹ một lời hứa...
Hai ngày trôi qua, mẹ em vẫn mê man trên chiếc giường gỗ ngấm nước mắt em, dậy mùi ẩm mốc. Em nấu cháo loãng và sắc thuốc, bón cho mẹ ngày ba bữa. Em áp tai lên vầng ngực yếu ớt nhịp tim mẹ đập, rồi thiếp đi lúc nào không hay. Giấc mơ đưa em lên núi, bảng lảng mây, vời vợi gió. Em cứ quẩn chân mãi ở dãy Hang Nhên, rõ ràng thấy đỉnh Xùng Lài hùng vĩ trước mắt rồi mà không cách gì chinh phục được.
Rồi em tựa vào gốc cây ngủ một giấc như hồi còn thơ bé theo bố đến đây lấy mật ong. Bàn tay ram ráp của bố vỗ khẽ lên vai em... Vỗ khẽ lên vai em, một bàn tay ram ráp... Em giật tỉnh, dùi dụi mắt. Bố! Bố ơi! Em cắn ngón tay mình đau điếng. Là sự thật! Sự thật như giấc mơ. Giấc mơ như sự thật. Bố em vẫn còn sống với gương mặt bủng beo và mái tóc bạc trắng như cánh hoa ban cuối mùa rơi rụng. Em cuống quýt ôm chân bố, ghì thật chặt. Cơn xúc động mạnh khiến lồng ngực em nấc lên từng cơn thổn thức...
Mẹ em tỉnh lại như ngọn cỏ trồi lên sau dông bão. Cả bố và mẹ đều vừa trở về từ cõi chết. Bên bếp lửa ấm áp thơm nức mùi sắn nướng, mẹ tựa đầu vào vai bố, nghe bố kể chuyện những ngày tháng gian nan trên đỉnh Xùng Lài. Bố và chú Lún bị lạc đường, lòng vòng hơn một tuần mới tìm đến nơi. Xùng Lài mưa lướt thướt suốt ngày, rừng rậm như lợp mái nhà và muỗi thì vo ve đến đinh tai, nhức óc.
Chú Lún muốn bỏ cuộc trước khi bỏ mạng. Nhưng, bố lựa lời động viên. Bố động viên chú, cũng là động viên chính mình, phong lan pí bửa đang ở phía trước, dù chẳng rõ phía trước là phía nào, có khi đi mấy bước nữa là phạm vào ranh giới Mường Trời. Mỗi lần yếu lòng, bố chỉ nghĩ đến mẹ, để tự dặn cái đầu tỉnh táo, đôi mắt tinh tường, đôi chân kiên cường và đôi tay vững chãi.
Bố và chú Lún tìm thấy một cái hang nhỏ làm chỗ dừng chân. Mệt quá, cả hai ngủ thiếp đi, bị đười ươi lấy trộm mất mấy chiếc bánh giầy cuối cùng, để lại hai hàng dấu chân bai bải trên nền đất nhão. Mặt trời đang dần xuống núi, một người đi nhặt củi, một người tìm cái ăn. Bố bắt được một con rắn hùa tấu cái mới lột xác to bằng cổ chân, đem nướng lèo xèo trên ngọn lửa bừng bừng cháy đượm. Thịt rắn đủ lót đầy hai chiếc dạ dày meo móc.
Ai ngờ, đêm ấy, bố bị rắn cắn vào bắp chân, lên cơn đau quặn. May mà chú Lún mang theo lá thuốc gia truyền. Con rắn đực cắn bố nằm chết chỏng chơ bên cửa hang. Chú Lún bảo, loài rắn hùa tấu này luôn sống thành cặp, nếu một con bị giết hại, con còn lại sẽ tìm mọi cách trả thù, dù chỉ có một nọc độc duy nhất, tiết ra xong là mất mạng...
Ngày thứ hai ở Xùng Lài, họ bị một bầy sói tấn công. Chúng hầm hè bao vây cửa hang, ánh mắt đằng đằng sát khí. Chú Lún cầm giáo, bố em cầm dao, đáp lại chúng bằng những cái nhìn hừng hừng máu chiến. Con sói xám đầu đàn hùng dũng phót lên, bố em trở ngang lưỡi dao ra đỡ. Cùng lúc ấy, chừng sáu, bảy con sói thành viên ầm ầm lao vào chú Lún như một cơn mưa đá. Chú vừa né đòn, vừa xoay cây giáo, đâm phập từng con. Bố em cắt cổ con sói đầu đàn xong thì xông vào giải vây cho chú. Con sói cuối cùng bị giết, bố ngồi bệt xuống xác con đầu đàn, thở hổn hển. Chú Lún cắm mũi giáo xuống đất làm điểm tựa, lén nhìn bố rồi nhìn về phía chân núi: "Phải về ngay thôi!".
Bố kể đến đó thì dưới gầm sàn có tiếng chó sủa nhủng nhẳng. Chú Lún cum cúp lên nhà em, trên tay cầm giò lan pí bửa cong cong những búp nụ đẫm sương. Chú run rẩy quỳ trước mặt bố, mặt cúi gằm xuống sàn nhà: "Mày muốn làm gì tao cũng được". Bố sai em lấy hòn đá nhám vào. Bố rút con dao cắt đầu sói ra mài, tiếng mài khi rin rít, lúc xoèn xoẹt. Lưỡi dao lạnh sáng lên bên lửa ấm. Mẹ hoảng hốt lay vai bố. Bố đùng đùng vung con dao sắc ngọt. Chú Lún ôm đầu co rúm lại. Giò lan pí bửa được chẻ làm đôi. Chú Lún he hé mắt, mặt xám ngắt cắt không ra máu. Bố ném một nửa giò lan cho chú, vẫn cương nghị, lạnh lùng: "Mày cứu tao một mạng, mày giết tao một mạng. Hết nợ!".
Rạng sáng, em vẫn quỳ bên ban thờ bố. Đôi mắt bố trong bức chân dung em vẽ được cắt ra từ vách bếp để làm ảnh thờ đang nhìn em đăm đắm. Em thao thức nghĩ về giò lan pí bửa, về lời khẩn cầu của anh rể. Bố em ra đi sau một giấc ngủ dài. Ba năm qua, mẹ dùng dằng chẳng muốn bán giò lan. Mẹ bảo, bố đã nhập hồn vào giò lan này, mỗi lần ôm nó vào lòng ấp ủ, mẹ cảm nhận được nhịp tim của bố êm êm.
Em muốn nhịp tim ấy xoa dịu những mất mát đau thương trong mẹ, nên đành chiều ý người. Nhưng, đôi mắt mẹ giờ như hai chậu nước đục, không phẫu thuật kịp thì sẽ mù lòa. Giò lan pí bửa mới nở, đúng tầm được giá nhất. Nhụy lan này là dược liệu quý hiếm vô cùng, có khách trả mỗi bông hoa một triệu. Em đếm được tất thảy bảy mươi bảy bông khoe sắc hồng rạng rỡ. Em chưa kịp tính thì nghe tiếng xe máy nổ ìn ìn dưới sân. Em vội choàng dậy, kéo rèm lau nhìn sang cột kèo, giò lan treo trên đó không còn. Em hoảng hốt đuổi theo ánh đèn xe máy nhưng bị bỏ lại dưới chân con dốc. Và, em gầm lên như con hổ trúng mũi tên tẩm độc...
Em vẫn nhớ từng chi tiết trong câu chuyện bố kể về ngày thứ ba bám trụ đỉnh Xùng Lài. Ba ngày mà cứ ngỡ như ba năm mòn mỏi. Bố và chú Lún tìm thấy một cụm lan pí bửa treo lửng lơ trên thân cây lớn mọc ngang vực núi trong ảo mờ sương khói âm u. Những chuỗi nụ nhú tròn như mắt cua rung rinh cùng gió đang quyến rũ và thúc giục khiến lòng bố chộn rộn lâng lâng. Bố dắt con dao cắt cổ sói bên hông quần, trườn về phía cụm lan pí bửa.
Càng ra xa, thân cây càng lung lay, bố vẫn không nao núng. Bố khéo léo rút dao, nhổ nước bọt bôi lên trơn loáng, rồi từ từ bẩy mảng rễ cụm lan. Rễ nó đan chặt vào vỏ cây như dệt vải, bố nín thở lách mũi dao tách từng sợi một. Một đợt gió ào qua hút sương khói duềnh lên bồng bềnh, lãng đãng và để lại những tiếng vọng sầu thảm, ơ hờ. Khi cả cụm lan nằm gọn trong lòng tay, bố ngậm ngang mồm, háo hức bò ngược về bờ. Vừa đến gốc cây, bố quay đầu trao cụm lan cho chú Lún. Chú Lún đón lấy rồi bất thình lình đạp bố ngã ngửa xuống vực sâu. Bố rơi vùn vụt, vùn vụt và bị mắc lại trên một bụi cây chặc chìu chằng chịt giăng võng...
Sáng mùng hai Tết, em thấy chị Biện thấp thoáng ngoài ngõ, lưng đeo ba lô, hai tay ôm khư khư một hộp xốp trắng. Em cuống cuồng gọi mẹ rồi chạy ra đón chị. Chị vẫn khỏe mạnh, bụng căng lên tròm ủm sau lớp áo phao. Gió ràn rạt trườn xuống từ dãy Hang Nhên chở theo mùi khai khai phân trâu hoai mục, mùi mạ non mới nhú mơn man, mùi mật ong đến thì ngọt đậm, mùi rượu ngô đủ lửa ấm nồng. Chị dừng một nhịp bên bậc cầu thang, hít căng lồng ngực những mùi hương bản làng thân thuộc.
Em đỡ chị lên nhà. Mẹ cầm cái que cời lửa, đánh yêu vào chân chị, để lại vệt nhọ mờ mờ. Mẹ vờ hờn dỗi: "Đôi chân mày hư lắm, Biện à!". Chị rúc vào nách mẹ: "Chuyến này, con về ở luôn với mẹ cho em út còn đi lấy chồng".
Rồi chị mở cái hộp xốp trắng ra, bên trong là giò lan pí bửa tỏa hương nồng nàn, tha thiết. Chị thủng thẳng: "Thằng chồng con nó khốn nạn quá, mẹ ạ! Giữa mùng một Tết, con đang bầu bí mà nó cả gan hẹn bồ nhí ra nhà nghỉ. Con nghe bạn bè con đồn nhiều lắm rồi nhưng lần này con mới bắt được tại trận. Lại còn phát hiện ra nó lấy trộm giò lan pí bửa nhà mình. Lúc nó đang vội mặc quần, một con ong chần núp từ trong đám hoa lao ra đốt ngay vào bàn tay nó". Câu chuyện của chị vẫn còn rất dài. Trong góc bếp, mùi củi lửa quyện cùng hương lan pí bửa thơm ngọt ngào như ủ mật...
Truyện ngắn của Phan Đức Lộc