Chuyện ở rể thì chắc là 10 ông đàn ông hết cả 10 ông đều không có ham hố gì, thế nhưng cuộc đời mà, đâu phải cái gì cũng được như mình mong muốn đâu.
Gia đình tôi có hai chị em gái, thôi thì cũng cứ tạm coi như là có chút của ăn của để, dư dả với đời đi. Thế nhưng không hiểu vì sao 1 gia đình 4 người chung sống mấy mươi năm với nhau nhưng lại chia làm hai phe với hai trường tính cách không hề có chút xíu xiu nào liên quan đến nhau hết.
Phe đầu tiên là phe của mẹ tôi và chị gái. Mẹ và chị gái tôi là những người điển hình cho sự phù phiếm, thích hào nhoáng bên ngoài. Hai người họ cũng có chủ nghĩa cá nhân rất cao, mọi thứ đều phải xếp sau quyền của mình, họ sẵn sàng bất chấp làm tất cả, bất kể hành động đó có phù hợp với đám đông hay không. Cũng bởi tư tưởng đặt mình lên trên tất cả này mà không ít lần họ va chạm với người ngoài, rồi hậu quả lại phải là hai bố con tôi đến dọn dẹp hộ.
Trái ngược đến mức không có bất kỳ điểm dung hòa nào là tôi và bố. Hai bố con tôi là những người luôn cố gắng cân bằng các mối quan hệ và trước bất kỳ chuyện gì tôi cũng sẵn sàng đối mặt một cách khách quan nhất có thể, đôi khi mình thiệt tí cũng được, miễn sao dĩ hòa vi quý. Nghĩ cho đúng, nếu không phải người có tính cách như vậy thì làm sao có thể chung sống hòa hợp được với những người chỉ sống ích kỷ cho riêng mình.
Vài năm trước chị gái tôi đi lấy chồng nhưng vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà anh rể tôi đồng ý ở rể. Vốn dĩ ban đầu vợ chồng anh chị định chỉ ở tạm vài năm đến khi con cái cứng cáp rồi thì sẽ ra ngoài ở riêng. Thế nhưng chuyện này lại trì hoãn mãi cho đến khi thằng cháu tôi học lớp 1.
Nhưng cũng chỉ duy trì được từng ấy mà thôi, ý tôi muốn nói đến cuộc hôn nhân của hai vợ chồng chị tôi, chỉ có thể cố duy trì được 6 năm mà thôi.
Nói đến đây thì chắc nhiều người cũng hiểu phần nào, chuyện ở nhà vợ vốn dĩ chẳng phải chuyện to tát gì nhưng đấy là với gia đình khác chứ không phải gia đình tôi. Từ ngày anh rể về nhà, phe của tôi và bố bỗng nhiên có thêm 1 thành viên mới. Anh rể tôi rất hiền lành, anh ít nói và có phần hướng ngoại. Ở nhà vợ nói gì thì nói anh cũng không thể cảm thấy thoải mái được, gần như lúc nào tôi cũng có cảm giác anh lạc lõng trong căn nhà này.
Chị tôi mang bầu thì trái tính trái nết vô cùng. 1h đêm lạnh đến tê não nhưng vẫn bắt chồng lái xe máy gần chục cây số để mua đồ ăn cho mình, thế nhưng đem về đến nơi thì nhất quyết không thèm ăn. Chị tôi “tai quái” thì nổi tiếng ở khắp nơi từ nhà đến hàng xóm rồi sang tận nơi chị làm việc.
Ấy vậy mà anh rể tôi vẫn cứ cố gắng chịu đựng để chiều vợ như vậy từ lúc chị bắt đầu bầu bì đến lúc sinh đẻ. Thằng cháu tôi ra đời mẹ nó không có sữa nên mọi việc chăm bẵm đều 1 tay anh rể làm, bà chị tôi không động tay động chân vào việc gì, cứ hễ có ai nói động đến là chị tôi lại đem đủ bảy bảy bốn mươi chín thứ nữ quyền và cái danh hiệu gái mới đẻ ra để “đàn áp”.
Thằng bé được 4 tháng tuổi thì anh rể cứu được một chú Samoyed dưới cống nước đầu ngõ vào nhà, lúc ý chú chó này chỉ còn thoi thóp chút hơi thở tàn.
Kì diệu làm sao mà chỉ hơn 1 tháng sau chú chó đã lớn, hồi phục nhanh chóng và từ đó trở thành thành viên mới trong nhà tôi. Mọi người đều thích bé cún này và đặt tên cho nó là Oscar. À, nói chính xác thì trong nhà vẫn còn có chị và mẹ tôi không ưa Oscar chút nào.
Oscar là do một tay anh rể chăm bẵm, anh vừa chăm con nhỏ vừa chăm chú chó này nhưng ngày ngày vẫn đi làm kiếm tiền về đưa hết cho vợ. Có điều với chị tôi thì không bao giờ là đủ mà thôi.
Lúc thằng cháu tôi bắt đầu tập bò, nó bắt chước y hệt dáng điệu của Oscar lúc nó nằm trườn bò trên sàn. Tôi hay đùa rằng Oscar dạy thằng cháu tôi biết trườn bò chứ mẹ nó còn đang mải bấm điện thoại kia kìa. Có 1 lần, Oscar trườn vào trong gầm giường ngủ, thằng cháu tôi cũng bò vào theo, 2 đứa chúng nó nằm ôm nhau ngủ trong gầm giường. Cả nhà ai gọi cũng không chịu ra, phải đợi cho đến khi anh rể tôi về và gọi Oscar ra trước thì thằng bé mới chịu bò ra theo.
Vài năm trôi qua, mâu thuẫn giữa anh rể và chị tôi ngày càng tăng nặng, chỉ là nó diễn ra âm thầm mà thôi. Đỉnh điểm của mọi thứ chính là bí ẩn về sự mất tích của Oscar.
Chiều hôm đó tôi đi làm về thì không thấy Oscar ra mừng, anh rể tôi thất thểu đi khắp làng xóm còn thằng cháu thì cứ ngồi khóc tu tu. Mẹ tôi đứng chống nạnh quát bé.
- Có mỗi con chó thôi mà loạn hết cả lên từ thằng bố tới thằng con.
Anh rể tôi vốn ít nói, lúc này bỗng lên tiếng.
- Bác Lương cạnh nhà vừa cho con xem camera… Sao mẹ lại đuổi nó đi, nó đứng trước cửa mấy tiếng đồng hồ mới bị người ta bắt đi mất.
Mẹ tôi không ngờ hàng xóm lại có camera soi được tường tận sự việc, lúc này thẹn quá hóa giận, mẹ quát ầm ĩ cả nhà lên.
- Nhà là nhà của tao, tao thích cho ai ở thì ở, thích đuổi ai thì đuổi. Đến mày tao còn đuổi được chứ con chó đã là gì.
Chị tôi đứng bên cạnh phụ họa thêm rằng nào hôi, nào lắm lông, nào tốn kém… Trong khi chị thường xuyên đăng tải hình ảnh sống ảo với Oscar lên Facebook cá nhân.
Anh rể tôi không nói gì nữa, trong ngày hôm ấy, anh dọn sạch đồ đạc chỉ gói vừa chiếc vali cũ kỹ từ thời anh chị mới cưới và rời đi.
Mạn Ngọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn